Chương 1862:
“Ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha ha!” Mại Lạc phát ra tiếng cười điên cuồng: “Hay cho câu người không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp, Mại Lạc tôi đây thua dưới tay của cậu cũng không thiệt, nhưng mà Trương Thác, tôi muốn nhìn xem dựa vào một mình cậu thì có năng lực giết được tôi không.”
Thân thể Mại Lạc chấn động, hai cái chỉ giả rơi khỏi người ông ta.
Hai cánh tay được tạo thành từ dòng khí thay cho vị trí của chỉ giả.
Mại Lạc đứng lên, khí cơ của toàn thân bắt đầu khởi động, ở thời khắc cuối cùng này, ông ta triệt để bạo phát ra uy thế của cường giả ngưng khí hậu kỳ của mình.
Lực chiến cấp bậc giáo chủ, có thể xem là lực chiến cao nhất thế giới.
Khi Mại Lạc tỏa ra uy thế thì những người gần Mại Lạc đều bị đánh bay ra ngoài.
Vì Tiêu Bá Chí đang lơ lửng trên không trung nên không thể chịu nổi áp lực như vậy, máu tươi chảy trên khóe miệng rồi từ từ rơi xuống mặt đất.
Ba tên cường giả ngưng khí sơ kỳ liên tục lui về phía sau, bọn họ không thể đứng quá gần.
Lúc này trong mắt mọi người chỉ có hoảng sợ, rốt cuộc người này mạnh đến nhường nào vậy! Mà Trương Thác đuổi cùng giết tận ông ta lại có thể mạnh đến trình độ nào!
Tay Trương Thác cầm kiếm, thanh kiếm này dài ra mười mét rồi chậm rãi ngưng tụ.
Lúc đó ở Thành Thánh, Trương Thác sử dụng Ma Kiếm Diệt Thế, không những làm Mại Lạc ra tay mà còn để giết Giả Sâm nên càng bay ra thực lực, vì vậy thanh kiếm mười mét có xung lượng lớn, sức hủy diệt không gì sánh nổi, tuy nhiên sát ý trong đó cũng phân tán ra.
Bây giờ Trương Thác chỉ dùng thanh kiếm này để giết một người, thu gọn kiếm dài mười thước để tập trung uy lực của nó lại.
Thanh kiếm dài mười mét thu lại theo tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy thành năm mét, ba mét, lúc thu lại thành hai mét thì đã làm người ta có cảm giác hoàn toàn đông đặc, dường như đây không phải khí mà là vật thật.
Quanh thân kiếm tỏa ra một ánh sáng màu tím sẫm.
Ánh mắt Trương Thác nhìn chăm chằm Mại Lạc, ngón tay búng một cái: “Diệt Thế, đi!”
Thanh kiếm màu tím dài hai mét chém đến chỗ Mại Lạc.
“Ha ha ha! Đến đây đi!” Mại Lạc hào phóng hét lớn một tiếng, xả hơi thở cuối cùng đón lấy kiếm của Trương Thác.
Hôm nay là ngày tốt mà Tiêu thị lựa chọn, nhưng ánh mặt trời đang chiếu sáng thì gió lớn đột nhiên nổi lên, mây đen khắp bầu trời che đi ánh dương chói lọi.
Vụ nổ khổng lồ lấy Mại Lạc làm trung tâm rồi quét sạch bốn phía.
Ở giữa vụ nổ, cho dù là cao thủ hóa hình thì đều không thể đứng vững.
Lâm Ngữ Lam cùng Mễ Thanh được Trương Thác bảo vệ ở phía sau nên không bị ảnh hưởng.
Vụ nổ mạnh làm tường vây của trạch viện Tiêu thị xuất hiện vết nứt chẳng chịt.
“Đi thôi” Trương Thác không nhìn kết quả mà xoay người cầm tay của Lâm Ngữ Lam, nhìn khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp của cô, dịu dàng nói: “Bà xã, bốn tháng không gặp, em vẫn đẹp như vậy”
Khuôn mặt đang cười của Lâm Ngữ Lam đỏ bừng.
Hai tay Mễ Thanh chống nạnh trừng mắt: “Họ Trương, đủ rồi đấy! Hôm nay anh hủy đám cưới của bà đây không nói, thế mà anh còn ở đây thể hiện tình cảm cho em xeml”
Trương Thác nhìn lướt qua Tiêu Dương Thần đang nấp phía sau hỉ đài, cười nói: “Em muốn gả cho người như thế à?
Nếu thật như vậy thì anh sẽ giúp em chủ trì một đám cưới khác”
“Hừi!” Mễ Thanh tức giận trừng mắt nhìn Trương Thác: “Bỏ đi, sau này lại chọn”
Trương Thác gật đầu: “Anh nghĩ em cũng chướng mắt loại phế vật này, đi thôi, lâu rồi không gặp, chúng ta đi Châu Xuyên vui chơi một chút không?”