Con Rể Quyền Quý

Chương 1863



Chương 1863:

Mễ Thanh chưa trả lời thì đôi mắt của Lâm Ngữ Lam đã sáng ngời: “Ông xã, anh phải về Châu Xuyên sao?”

“Ừ” Trương Thác gật đầu: “Làm xong hết việc rồi nên cũng cần phải trở về, con bé Thiên Linh kia quay về chưa?”

“Wê rồi” Lâm Ngữ Lam che miệng cười: “Về nhà liền đi tìm bố, trong khoảng thời gian này không thấy con bé, cũng không biết sao rồi”

“Có Viện trưởng Thôi cùng Tân Như nên con bé không sao đâu, con bé cũng đủ tuổi rồi, nên đi nhà trẻ” Trương Thác nghĩ đến bộ dáng dễ thương của bọn nhỏ, không khỏi nở nụ cười: “Bà xã, nhà trẻ của em hoàn thành chưa?”

“Vâng” Lâm Ngữ Lam gật đầu: “Một năm thì hoàn thành, nhưng em nghĩ lúc lắp đặt trang thiết bị còn lưu lại fomanđehit nên vẫn chưa mở cửa, hiện tại chắc là khử mùi xong rồi, lúc trước em có tìm người đến kiểm tra thử xem, nhưng mà lâu rồi em không liên lạc với người nhà nên cũng không biết tình hình thế nào”

“Được rồi” Trương Thác lên tiếng: “Bà xã, em với Mễ Thanh nghỉ ngơi trước đi, anh còn có chút việc, xử lý xong chúng ta cùng nhau trở về”

“Vâng”

Lâm Ngữ Lam kéo Mễ Thanh, hiện tại người của Tiêu thị làm gì còn dám cản hai người, tùy ý để hai người rời đi.

Khi vụ nổ qua đi, giữa phủ đệ của Tiêu thị xuất hiện một hố sâu to lớn, giữa hố sâu đó lại có một người không còn sống nằm đó.

Deondre đi đến cạnh cái hố, nhìn Mại Lạc đang nằm ở bên trong rồi thở dài một cái, dù ông ta truy sát Mại Lạc hơn mười ngày, mục đích là chém chết người này, nhưng giờ thấy Mại Lạc chết thì lòng ông ta vẫn bùi ngùi như cũ, dù sao thì Deondre đã chứng kiến Mại Lạc trấn giữ lục địa Nam Cực mấy chục năm.

Đã từng cùng là con trời, bây giờ có một người ngã xuống, thời kì của bọn họ đã qua, thời kỳ kế tiếp phải giao cho lớp trẻ thôi.

Đông Phương Vân Khởi cùng Tân Phúc đi đến trước mặt Trương Thác.

Đông Phương Vân Khởi giơ tay làm lễ với Trương Thác: “Anh Trương, tôi cũng đi về trước, không lâu sau là đại hội của lục địa Phương Đông thì chúng ta lại gặp nhau.”

Trương Thác cũng giơ tay làm lễ nói: “Lần này cám ơn tiền bối Vân Khởi”

“Ha ha, lúc này đây có thiếu chủ Trương dự đại hội Phương Đông, sợ rằng đám người kia phải thất vọng mất thôi, bọn họ nhìn chằm chằm vị trí của đại nhân Sở Thanh lâu lắm nên đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, muốn lấy vị trí của đại nhân Sở Thanh, có điều xem ra là bọn họ không có cơ hội” Tân Phúc cười một tiếng: “Tôi cũng đi trước, đại hội gặp lại”

“Được” Trương Thác gật đầu. Nhóm lên chính trên app truyện-hola nhé! Mong cả nhà tải về đọc nhé!

Các cao thủ ngưng khí còn lại cùng đến trước mặt Trương Thác tạm biệt.

Trương Thác cũng nói lời cảm ơn với từng người.

Sau khi mọi người đi hết thì còn lại người của Tiêu thị và Mục thị đang run rẩy, bao gồm cả đội ngủ trước đây bảo.

Trương Thác phải phục tùng thế lực ngầm cũng nhao nhao đến, khúm núm đứng xung quanh.

Mục Nguyên Minh há miệng nhưng lại không biết nói gì: “Ngài Trương, chúng tôi…

Tiêu Bá Chí của Tiêu thị cũng đã tới, ông ta không có kiêu ngạo như trước, từ khi thấy Trương Thác dùng kiếm chém Mại Lạc thì ông ta đã tự hỏi liệu rằng ông ta có chịu nổi không, lúc đó chỉ sợ rằng chết không toàn thây, ông ta tự cho mình là thực lực cường đại nhưng dưới người thanh niên này thì chẳng là cái gì cả.

Trương Thác liếc mắt nhìn bọn họ, nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi không muốn nghe lại cái gì mà Tiêu thị với Mục thị, ở Tây Đô, gia tộc họ Tiêu vẫn là gia tộc họ Tiêu, còn Mục thị, tôi không muốn tách ra, cũng không muốn con cháu của mấy người làm tôi chướng mắt, hiểu chứ?”

“Hiểu, hiểu rồi” Mục Nguyên Minh liên tục gật đầu không chút miễn cưỡng, hôm nay Trương Thác lộ ra thực lực, ông †a nghĩ: ‘Không nói đến cường giả sau lưng cậu ta mà chính cậu ta thì Mục thị cũng không động vào nổi: Tiêu Bá Chí cũng gật đầu, tỏ vẻ Tiêu thị sẽ rời đi, ở ẩn không ra.