Chương 1967:
Ma Y còn nói: “Còn một điểm nữa rất quan trọng, đó chính là phẩm đức của người kế nhiệm. Cậu có thể làm cho đối thủ bị trọng thương, thậm chí cậu lấy mạng họ trong quá trình khiêu chiến cũng được, nhưng thủ đoạn phải quang minh chính đại, không thì cho dù cậu đã đánh bại tất cả người khiêu chiến, đến đợt bỏ phiếu cuối cùng, vì lý do nào đó mà khiến cậu không được lựa chọn thì vẫn không thể đảm nhiệm chức vị giáo chủ.”
“Bỏ phiếu?” Trương Thác nghi hoặc.
Đông Phương Vân Khởi gật đầu: “Đúng là có giai đoạn bỏ phiếu. Chẳng qua bình thường chỉ làm cho có mà thôi. Chỉ cần thực lực của cậu đủ mạnh thì đa số mọi người sẽ biết nên bỏ phiếu như thế nào. Những lời căn dặn của Ma Y chẳng qua là để thiếu chủ chú ý một chút, tránh cho sau này bị kẻ khác lợi dụng, sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái không cần thiết”
Ma Y nhặt một cây gậy gỗ vẽ mấy vòng trên mặt đất: “Bây giờ đã hai ngày trôi qua, tối đa chỉ còn một ngày nữa sẽ có người khiên chiến cậu. Quá trình này sẽ bắt đầu bất cứ lúc nào, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng. Chờ đến khi mọi lời khiêu chiến đều chấm dứt, đại hội lần này coi như kết thúc, cậu cũng có thể vững vàng ngồi trên ghế giáo chủ, cậu biết điều đó có nghĩa là gì đúng không?”
Trương Thác hít sâu một hơi rồi gật đâu, đang định lên tiếng thì bỗng nghe thấy một tiếng hét.
“Trương Thác ở đâu? Ta là Danh Lưu Đao Miyamoto Zouji tới lấy tính mạng của mi đây!”
Đây là một câu nói bằng tiếng Đông Hòa bập bõm.
Nghe thấy cái tên này, Tân Phúc nở nụ cười: “Danh Lưu Đao, thú vị đấy. Đã sớm nghe nói ông ta ngấp nghé vị trí giáo chủ đại lục Đông Phương, khổ luyện song đao hai mươi ba năm, ba năm trước đã đạt tới Ngưng Khí Cảnh, hiện giờ không rõ thực lực thế nào”
Ma Y lắc đầu, giọng khàn khàn: “Xem ra trận khiêu chiến đầu tiên của cậu đã tới rồi. Từ giờ trở đi cậu chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Thực ra tôi có một lời đề nghị…”
“Không cần” Trương Thác đứng dậy, ngắt lời Ma Y: “Tôi biết nên giải quyết như thế nào”
Miyamoto Zouji, đao khách Nhật Bản, ba mươi hai tuổi, chín tuổi luyện đao, tự xưng là hậu duệ của võ sĩ huyền thoại Miyamoto Musashi, cực nổi tiếng ở Nhật Bản.
Khi Trương Thác thấy Miyamoto Zouji, đối phương chân đi guốc gỗ, mái tóc rối bù, mặc đồ võ sĩ, đeo hai thanh đao Nhật Bản bên hông. Sau lưng Miyamoto Zouji là rất nhiều người hò hét cổ vũ, giương cờ viết hai chữ “Tất thắng”.
Thấy Trương Thác, Miyamoto Zouji không khỏi lộ vẻ khinh miệt. Một thanh niên mới hơn hai mươi thì có thể mạnh tới mức nào?
Vẻ khinh miệt của Miyamoto Zouji không thể tránh khỏi mắt Trương Thác. Trương Thác chắp tay sau lưng nhìn Miyamoto Zouji. Đại hội phương Đông lần này lần đầu tiên xuất hiện người khiêu chiến, dẫn tới không ít người tiến đến xem cuộc chiến. Ở nơi này không có lôi đài đặc biệt, bất cứ địa điểm nào, bất cứ thời điểm nào cũng có thể chiến đấu.
Miyamoto Zouji cầm chuôi đao, nhìn chằm chằm Trương Thác: “Cậu chính là ứng cử viên giáo chủ?”
Trương Thác nhún vai: “Đúng là tôi đây.”
“Từ giờ trở đi, ứng cử viên sẽ đổi chủ” Miyamoto Zouji dùng sức, hai thanh đao võ sĩ được rút ra khỏi vỏ, lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Chuyện Miyamoto Zouji khiêu chiến Trương Thác nhanh chóng lan truyền trên hòn đảo, hầu hết mọi người đều đuổi theo xem náo nhiệt.
Trận khiêu chiến này, Miyamoto Zouji là Trương Thác đánh đến kiệt sức, cuối cùng kết thúc với thế hòa, không ai thua, cũng không ai thắng. Nhưng dựa theo quy củ, người khiêu chiến không thắng Trương Thác thì ứng cử viên của giáo chủ đại lục Đông Phương sẽ không thay đổi.
Trận chiến đầu, có người xem đã ghiền, hai cao thủ quyết đấu, át chủ bài tung ra trông vô cùng phấn khích. Cũng có người thổn thức không thôi, năm đó một mình Sở Thanh lực áp quần hùng, hoành tảo bát hoang, không ai địch lại. Nhưng người thừa kế mà ông ta lựa chọn lại tung ra hết át chủ bài ngay trong trận khiêu chiến đầu tiên, xem ra người thừa kế của Sở Thanh đại nhân cũng chỉ có thế mà thôi. Có người mừng thầm, mặc dù họ tới sớm, nhưng thuộc về phe phái khác, bây giờ thấy chiến lực tâm thường của Trương Thác thì đều mừng thầm, xem ra lần này vị trí giáo chủ Đông châu sẽ phải đổi chủ.