Chương 1968:
Có người tìm hiểu thực lực hiện tại của Miyamoto Zouji, vẫn là Ngưng Khí Cảnh sơ kỳ. Ngưng Khí Cảnh sơ kỳ có thể nói đã áp đảo ứng cử viên của giáo chủ châu lục khác, nhưng đặt ở đại lục Đông Phương thì vẫn chưa đủ xem. Cũng không phải muốn nói thực lực tổng thể của đại lục Đông Phương cao hơn các châu lục khác, mà là ứng cửa viên của sáu châu lục kia đều tiến hành lựa chọn trong phạm vi nhất định, nhưng đại lục Đông Phương thì không như thế. Quy tắc của đại lục Đông Phương là ai có năng lực thì làm. Bất kể là ai chỉ cần cho rằng mình có năng lực đó thì đều có thể ra mặt khiêu chiến.
Ma Y, Đông Phương Vân Khởi và Tân Phúc đều không chú ý tới Miyamoto Zouji khiêu chiến. Theo những gì họ biết về Trương Thác thì đối thủ đẳng cấp như Miyamoto Zouji có thể chống đỡ được ba chiêu của Trương Thác đều là nhờ Trương Thác nương tay. Nhưng bây giờ lại nghe tin Trương Thác và Miyamoto Zouji chiến đấu đến kiệt sức, hai bên bất phân thắng bại? Tin tức này khiến ba người Ma Y kinh ngạc vô cùng. Họ muốn hỏi Trương Thác, nhưng Trương Thác đã tuyên bố tin tức mình cần chữa thương, trong vòng tám tiếng sẽ không tiếp thụ bất cứ lời khiêu chiến nào, cũng không gặp bất cứ ai, ba người Ma Y cũng không có cách nào hỏi cho rõ ràng nghỉ hoặc trong lòng.
Tám tiếng sau, Trương Thác lại lộ diện. Vừa xuất hiện đã bị người khác thách đấu.
“Nhà họ Tiết, Tiết Tinh Châu, tiến đến thách đấu”
Người của nhà họ Tiết đã lên đảo.
“Ứng chiến”
Tiết Tinh Châu, cao chủ trụ cột vững chắc của nhà họ Tiết trong tứ bộ thập tam gia của Đông châu. Có người nói anh ta đã bước một chân vào Ngưng Khí Cảnh trung kỳ, mạnh hơn Miyamoto Zouji.
Khi ba người Ma Y nhận được tin Trương Thác đã xuất quan, đi tìm Trương Thác thì lúc này Trương Thác đã đánh nhau với Tiết Tinh Châu. Trận chiến giữa cường giả Ngưng Khí Cảnh mặc dù không bay lên cao chui xuống đất như phim ảnh trên TV, nhưng cũng có chút bóng dáng như thế.
Tốc độ của hai người nhanh đến mức người dưới Ngưng Khí Cảnh không thể thấy rõ. Nơi hai người đi qua, núi đã vỡ vụn, cây cối đứt gãy, đánh khoảng hơn hai mươi phút, hai người đều bị thương không nhẹ.
“Thế hòa!”
Sau khi lại tuyên bố thế hòa, Trương Thác tiếp tục chui vào một hang động nào đó dưỡng thương. Tiết Tinh Châu vẻ mặt căm hận: “Thiếu chút nữa! Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi cậu ta sẽ thua! Nếu không phải vừa rồi cậu ta cố ý chừa lại sơ hở của tôi thì tiếp tục kéo dài thêm ba mươi chiêu nữa, chắc chắn cậu ta sẽ bại trận!”
Lời nói của Tiết Tinh Châu truyền vào tai không ít người.
Thế là thực lực chân thật của Trương Thác cũng bị người khác đoán được, Ngưng Khí Cảnh sơ kỳ đã sắp tiếp cận trung kỳ!
Ba người Ma Y cũng xem Trương Thác quyết đấu với Tiết Tinh Châu. Sau khi trận quyết đấu này kết thúc, ba người Ma Y đưa mắt nhìn nhau.
“Thiếu chủ nương tay” Tân Phúc nói: “Cậu ấy đang che giấu thực lực.”
Đông Phương Vân Khởi gật đầu: “Làm vậy thì cũng dễ hiểu. Dù gì cũng còn nhiều người khiêu chiến lợi hại chưa lộ diện đâu. Nhưng che giấu thực lực trong giai đoạn này thì không phù hợp”
Tân Phúc nói: “Tôi còn tưởng thiếu chủ đã hiểu ý của Ma Y, thì ra cậu ấy đã hiểu lầm. Gặp phải người thách đấu đầu tiên thì nên đánh bại một cách dứt khoát, tốt nhất là giết chết, sẽ dọa lùi không ít người. Bây giờ làm vậy thì dù có lòng tin hay không, người nào cũng dám tới khiêu chiến. Tiêu hao là một chuyện, quan trọng hơn nữa là tôn nghiêm của ứng cử viên giáo chủ bị khiêu khích”
“Có cơ hội thì phải nói rõ ràng lợi và hại cho thiếu chủ đi”
Đông Phương Vân Khởi thở dài: “Thực lực của thiếu chủ rất mạnh, từ lần cậu ấy đuổi giết Mại Lạc có thể thấy coi như có dũng có mưu, nhưng kinh nghiệm vẫn còn khiếm khuyết”
Ma Y không lên tiếng. Theo những gì bà ta biết về Trương Thác thì Trương Thác không phải là loại người không biết rõ lợi và hại. Nhưng tại sao cậu ấy lại làm như vậy?