Khi Sở Đồng Ngọc thấy rõ người đến, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm: “Sư huynh Thời Minh Huy, là anh à, làm em sợ hết hồn”
“Sư muội, em tới đây làm gì?” Thời Minh Huy mở miệng chất vấn.
Ánh mắt Sở Đồng Ngọc hơi né tránh: “Không…Không làm gì”
Thời Minh Huy nhìn Sở Đồng Ngọc chằm chằm: “Em đi tìm Trương Ức Thùy đúng không? Em đừng nên gạt anh”
Sở Đồng Ngọc hít sâu một hơi, gật nhẹ đầu: “Đúng vậy, em muốn đi tìm anh ấy nói rõ ràng chuyện lần trước, mặc dù em và anh Trương không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng em có thể nhìn ra anh ấy có tấm lòng rất tốt, nếu không cũng sẽ không ra tay giúp đỡ chúng ta.”
Thời Minh Huy hừ lạnh: “Tìm anh ta làm gì? Nhà họ Sở chúng ta lớn như vậy, chẳng lẽ còn sợ đồ vô dụng như anh ta!
Là giám bảo thì sao? Nếu là một người chết, cho dù anh ta có bản lĩnh ngập trời cũng không thể gây ra sóng gió gì”
Nét mặt Sở Đồng Ngọc sửng sốt: “Sư huynh Thời Minh Huy, anh muốn…”
“Không sai” Trong mắt Thời Minh Huy lóe lên tia hung ác: “Chỉ cần anh ta chết, những người nhắm vào nhà họ Sở chúng †a sẽ ngoan ngoãn bình tĩnh lại”
“Sư huynh Thời Minh Huy, anh làm vậy…
Sở Đồng Ngọc vừa muốn nói gi đó, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói.
“Cô Sở à, đêm khuya cô đến tìm tôi không biết có chuyện gì!
Trương Thác mặc áo dài màu đen, dẫn theo hai cô gái Song Tuyên và Cao Trân bước ra từ trong thành.
Lúc này ở đây có năm người, ba người đứng ở trong thành, hai người đứng ở ngoài thành, một ranh giới vô hình nào đó vạch ra giữa bọn họ.
Sở Đồng Ngọc nhìn thoáng qua hai cô gái đứng bên cạnh Trương Thác, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh Trương, tôi tìm anh là muốn giải thích với anh một chút, thật ra nhà họ Sở chúng tôi…
“Được rồi cô Sở” Trương Thác giơ tay lên ngăn cản Sở Đồng Ngọc: “Cô Sở à, hôm nay Trương Ức Thùy tôi nói rất rõ ràng. Từ nay trở đi, tôi không còn nợ gì nhà họ Sở các người nữa, có ân tình gì tôi đã trả hết “Anh Trương, anh hãy nghe tôi giải thích được không?” Sở Đồng Ngọc bước lên, chủ động đưa tay giữ chặt ống tay áo của Trương Thác, hầu hết đàn ông đều không thể bỏ qua dáng vẻ đáng thương này.
Khi Thời Minh Huy thấy Sở Đồng Ngọc đưa tay về phía Trương Thác, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, anh ta liếc nhìn thấy xung quanh không có lính đi tuân, chân anh ta khế nhúc nhích mạnh mế xông thẳng về phía Trương Thác.
“Họ Trương kia, chịu chết đi!”
Trong mắt Thời Minh Huy hiện lên sát khí, anh ta quyết định nhân cơ hội này lấy mạng của Trương Thác.
Thời Minh Huy không biết rằng sát chiêu trong mắt anh ta chỉ là trò trẻ con trong mắt Trương Thác mà thôi, tốc độ nhanh nhất của anh nhưng với Trương Thác chẳng khác nào động tác chậm chạp.
Trương Thác rướn môi lên.
Trong phút chốc, một tiếng nổ mạnh vang lên ở sau lưng Trương Thác, tiếng nổ mạnh này tạo ra tiếng động cực lớn.
Thời Minh Huy vốn dĩ đánh Trương Thác, nhưng cũng bị cú nổ này đánh văng ra ngoài.
Sở Đồng Ngọc cũng bị lực va chạm này tác động.
Gạch lát nên dưới chân phía sau Trương Thác văng tung tóe khắp nơi, hai cô gái đứng gần Trương Thác hét lên một tiếng rồi mất kiểm soát văng ra ngoài.
Trương Thác nhanh tay lẹ mắt năm chặt hai người họ, để hai cô không bay ra ngoài, nếu không với tu vi của họ chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Xung quanh phát ra tiếng nổ mạnh, thậm chí nhà cửa đều bị đổ sụp dưới lực tác động này.