Một tiếng hét to từ trên tường thành truyền đến, ngay sau đó, một hồi âm thanh vang lên, báo hiệu thành có nguy hiểm?
“Âm”
Tiếng nổ lại vang lên lần nữa, Trương Thác tận mắt nhìn thấy trên phía tây thành xuất hiện một lỗ thủng thật lớn, đá từ trên tường thành rơi xuống đất gây ra tiếng thét chói tai.
Chỗ lỗ hổng xuất hiện ánh mắt màu đỏ tươi giống như ác quỷ đang nhìn chằm chằm, quan sát mọi thứ trong thành xuyên qua tường thành.
Khoảnh khắc nhìn thấy con mắt màu đỏ tươi ấy, tất cả mọi người đều kinh sợ.
“Rầm!”
Một âm thanh khác vang lên, bức tường thành phía đông lại bị phá vỡ, vô số yêu thú tràn điên cuồng tràn vào thành Đông Phương như thể kiến chui ra khỏi tổ.
Trên bầu trời, rất nhiều yêu thú bay lượn xung quanh.
Nhìn về phía xa xăm, có một bóng đen khổng lồ như ẩn như hiện.
Đêm nay, yêu thú bất ngờ phát tổng tấn công?
“Rầm!”
Lại tiếng động khác truyền đến, toàn bộ cửa thành hoàn toàn bị phá vỡ.
Một con yêu thú ngậm người lính giữ thành bay lên bầu trời, con yêu thú này đã xé xác người lính giữ thành ra làm hai trước ánh nhìn đắm đăm của mọi người.
“Hút Tiếng rống đinh tai nhức óc của con thú vang lên, một con yêu thú sừng trâu dẫn đầu đoàn quân tiên phong xông vào phá mở cửa thành.
Một tiếng nổ mạnh và sóng xung kích cực lớn xuất hiện ở chỗ trong thành của Trương Thác, một con quái vật có dáng hình người, yêu thú đột biến cao khoảng bốn mét có cặp sừng trâu thật dài, trên người yêu thú phát ra lớp khí nhàn nhạt, chứng tỏ đây là một con yêu quái đã ngưng tụ khí biến thành.
Con yêu quái sừng trâu vặn vẹo cổ như thể vận động làm nóng người, nó có thể nói tiếng người, miệng không ngừng phát ra tiếng cười lạnh: “Ha ha, chỗ này là thành Đông Phương tiếng tăm lừng lãy đấy à? Chỉ có thế mà thôi!”
Giọng nói của yêu thú sừng trâu hùng hậu, trong ánh mắt tràn đầy hung ác, hắn dời mắt nhìn đăm đăm vào chỗ Giang Ngưng đứng cách đó không xa.
Sở Đồng Ngọc bị lực va chạm mạnh mẽ vừa rồi đánh ngã xuống đất, cô ta cảm thấy đầu óc choáng váng. Khi ngẩng đầu lên chợt bắt gặp một bóng dáng to lớn đang nhìn mình đăm đăm, hơi thở khủng bố phát ra từ người nó khiến hai chân Sở Đồng Ngọc mềm nhũn.
Ánh mắt yêu thú sừng trâu lộ ra vẻ hung ác, khát máu. Nó cao khoảng hai mét, bước thẳng tới chỗ Sở Đồng Ngọc.
Trên tay nó là lưồng ánh sáng màu vàng nhạt, yêu thú chợt giơ cánh tay tráng kiện lên, có thể tưởng tượng với lực sát thương mà nó tạo ra nấy giờ, chỉ cần cánh tay đó vung xuống thì Sở Đồng Ngọc sẽ hương tiêu ngọc nát ngay tức khắc.
“Sư muội, chạy thôi!” Vào giây phút quan trọng, Thời Minh Huy vừa rồi tập kích Trương Thác không thành. Anh ta hét lớn lên, sau đó thân thể anh ta lập tức vợt tới gần ôm lấy Sở Đồng Ngọc rồi nhanh chóng biến mất.
Khi hai người vừa rời đi, chỗ Sở Đồng Ngọc vừa đứng bị nổ mạnh, một luồng khí làm đất đá trên mặt đất bị thủng một lỗ thật to.
Yêu thú sừng trâu bị mất mục tiêu phát ra tiếng gào rú tức giận, sau đó nó chuyển mục tiêu sang ba người Trương Thác cách nó gần nhất.
“Đi thôi!”
Lúc yêu thú dời mắt qua, hai cô gái Song Tuyên và Cao Trân bị dọa đến mặt mày tái nhợt, hai chân mềm nhữn.