Trương Thác ôm lấy Song Tuyên, Cao Trân chạy với tốc độ như bay. Hiện giờ hai cô đang đói bụng nên đầu óc trống rỗng, vẫn chưa hiểu sao ngài Trương nhà mình lại có tốc độ nhanh như thế.
“HúIt”
Mất mục tiêu hai lần khiến yêu thú sừng trâu vô cùng tức giận, mặc dù nó biết nói tiếng người nhưng thú tính đã chiếm phần lớn lý trí của nó, nó không ngừng phát ra tiếng rống giận.
Lúc này, trong thành tuyệt đối không phải là chỗ an toàn.
Khi yêu thú phá thành thì toàn bộ thành Đông Phương sẽ rơi vào hỗn loạn.
Tiếng chém giết, tiếng la khóc liên tục vang lên, mọi người đều cảm thấy bất an.
Cửa chính khuông viên nhà họ Sở đóng chặt, tất cả thành viên đều tập trung trong nhà, yêu thú lượn quanh trên bầu trời và lần lượt bị chém rơi.
“Trưởng họ ơi, thành đã bị công phá, bây giờ là thời cơ tốt để ra oai, chúng ta hãy xông ra ngoài giết đi!” Một người nhà họ Sở hét lớn.
“Vẫn chưa đến lúc!” Sở Trang Nguyên chăm chú nhìn lên bầu trời: “Yêu thú quá nhiều, nhà Đông Phương vẫn ẩn núp chưa phái cao thủ ra, hiện giờ chúng ta xông ra ngoài thế nào cũng bị yêu thú nhắm tới, chúng ta bị tổn thương nghiêm trọng sế không còn cách cạnh tranh với nhà Đông Phương”
Ngoài sân nhà họ Sở, có người vừa đập cửa vừa la hét.
“Trưởng họ Sở ơi, cứu tôi với, cứu…”
Tiếng la khóc ngoài cửa đột nhiên im bặt, bất kì ai cũng biết bên ngoài mới xảy ra chuyện gì mới khiến tiếng kêu khóc dừng hẳn.
Máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất thành Đông Phương, một người điên cuồng chạy trốn bỗng nhiên dưới chân bị vấp, người đó cúi đầu xuống nhìn thử là một cái xác, khi ngẩng lên thì bắt gặp con yêu thú đang ngồi trước mặt người đó, trong miệng còn đang một miếng thịt đãm máu.
“Cứu mạng!”
Tiếng kêu cứu vang vọng khắp nơi, không ai ngờ rằng yêu thú xuất hiện đột ngột như vậy, thậm chí binh lính trấn giữ thành Đông Phương cũng không phát hiện thành bị đục lỗ, cái rãnh sâu năm mươi mét bên ngoài thành, lúc này chẳng ai rảnh để đi coi yêu thú đã xông vào thành bằng cách nào.
Trong phủ thành chủ, Đông Phương Thiên Luyện vừa giải quyết xong vấn đề lương thực thì nhận được tin yêu thú phá thành.
“Thành chủ ơi, ra tay đi, giờ phút này mỗi lần chờ thêm một lát sẽ có vô số người bị mất mạng!”
“Không được ra tay!” Đông Phương Thiên Luyện nghe tiếng la hét vọng vào từ bên ngoài, lắc đầu nói: “Người nhà họ Sở đã vào thành, họ đang chờ chúng ta ra tay, nếu chúng ta thiệt hại quá nhiều, với sự trợ giúp của thành Âu và thành Nam Cực, nhà họ Sở sẽ thay thế vị trí của nhà Đông Phương chúng ta ở thành Đông Phương. Đừng quên rằng, nhà họ Sở bọn họ đã từng cấu kết với yêu thú!”
“Nhưng mà bên ngoài…”
“Nhẫn nhịn!” Đông Phương Thiên Luyện nghiến răng: “Tôi cố tình sắp xếp nhà họ Sở ở ngoài thành chính là muốn ép bọn họ ra tay trước! Có yêu thú lớn sắp vào thành, nếu như đám người đó không ra tay trước chúng ta càng chứng minh bọn họ cấu kết với yêu thú!”
Đông Phương Thiên Luyện nhìn bên ngoài thành đăm đăm, bóng dáng to lớn như ẩn như hiện trong bóng tối toát ra cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Trong thành Đông Phương, có rất nhiều quái thú mạnh lao xuống. Những con yêu thú này cũng đủ thông minh biết phá thành đột ngột vào lúc nửa đêm sẽ khiến nhà Đông Phương trở tay không kịp.
Con yêu thú có cánh hai ngày trước bị chém rớt, lúc này đảm nhiệm chức trinh sát. Kế hoạch của yêu thú là đáp xuống tập kích và phá hủy mọi thứ trong thành Đông Phương.
Mặc dù bên ngoài rối loạn hơn bên trong thành, nhưng bên ngoài thành tương đối an toàn hơn. Tuy là số lượng yêu thú đông đảo, có điều không thể so với bên trong thành.
Từng con yêu thú ở trong thành đều là boss cấp cao.