Con Rể Quyền Quý

Chương 2217



Chương 2218:

Trương Thác dẫn theo hai cô gái Song Tuyên và Cao Trân chạy vào con ngõ bên ngoài thành để trốn, con ngõ này khá yên tĩnh làm hai cô gái đang sợ hãi bình tĩnh lại phần nào.

Mặt mày Song Tuyên tái mét, run bần bật rúc vào trong lòng Trương Thác, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát: “Ngài, ngài Trương… thành bị phá rồi… Làm sao đây… chúng ta có chết hay không?”

“Không sao đâu” Trương Thác khẽ lắc đầu: “Phủ thành chủ và nhà họ Sở có rất nhiều cao thủ, họ sẽ nhanh chóng giải quyết thôi”

Cao Trân tỏ ra trấn tĩnh hơn, cô ấy gắng sức nuốt nước miếng hỏi: “Ngài Trương ơi, chỗ này không an toàn, tôi biết có một cái hầm cách đây không xa, chúng ta xuống đó trốn đi”

“Được” Trương Thác gật đầu để Cao Trân dẫn đường, anh đỡ theo Song Tuyên đã bị dọa sợ hoàn toàn, ba người họ dọc theo bức tường đi về phía căn hầm mà Cao Trân nói.

Trên đường đi, ba người Trương Thác bắt gặp rất nhiều thi thể năm la liệt dưới chân, khắp nơi đều là thịt nát và nội tạng, thi thể người và yêu thú hòa chung một chỗ bốc mùi máu tanh nồng nặc. Khi họ ngẩng đầu lên còn có thể nhìn thấy bóng dáng con yêu thú khổng lồ đang gào rú, cảnh tượng xung quanh đổ nát không khác gì cảnh tượng dưới địa ngục.

Song Tuyên vốn đang khiếp sợ, chứng kiến tình cảnh này xong, cô ta xoay người “nôn ọe”.

Trương Thác nhíu mày, anh nghĩ mãi không hiểu tại sao thành Đông Phương và nhà họ Sở còn chưa phái cao thủ ra trợ giúp, hiện giờ những người có sức chiến đấu tầm trung đang cố gắng chống chọi với yêu thú ở bên ngoài, anh liếc mắt nhìn Cao Trân, khẽ nói: “Đi thôi!”

Cao Trân bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, run rẩy chỉ đường cho Trương Thác.

Ba người đi khoảng ba phút, nhưng ba phút này với Song Tuyên và Cao Trân mà nói lâu như thể đã mấy năm trôi qua, dọc đường đi, bọn họ chứng kiến không ít người chết dưới tay của yêu thú, Trương Thác muốn ra tay giúp đỡ cũng không kịp. Dù sao anh chỉ ở cảnh giới phú thần, chưa thành thần.

“Ngài Trương ơi, bên trong cái nhà đẳng trước có một căn hầm, lúc trước tôi từng đến đây”

Khi gần tới nơi, trên mặt Cao Trân lộ ra vẻ hưng phấn.

Ngay khi Cao Trân muốn bước về phía trước, bức tường trước mặt cô ta đột nhiên sụp đổ, vô số thi thể đã bị tàn phá bày ra trước mặt Cao Trân, phía sau bức tường có một cái hố lớn chính là căn hầm mà Cao Trân đã nhắc đến. Giờ phút này nó đã bị yêu thú hủy diệt, thi thể bên trong cũng chất đầy hầm.

Phía sau tường sụp đổ, một con yêu thú có hình thể to lớn giãm ở trên thi thể đầy đất, ánh mắt của nó không ngừng quan sát những thi thể này, giống như là nó đang chọn nó bữa ăn tối Vậy.

Một con yêu thú này cứ như vậy mà xuất hiện ở trước mắt, Cao Trân mở to hai mắt nhìn, triệt để ngây ngẩn cả người.

“Mẹ! Mẹ ở đâu? Mẹ!”

Tiếng kêu đau lòng của một đứa trẻ đã hấp dẫn sự chú ý của con yêu thú, cũng hấp dẫn sự chú ý của con Trương Thác.

Chỉ cần nhìn một đứa bé con tâm bốn năm tuổi, quần áo rách nát, máu me khắp người, tập tễnh đi ở giữa biển máu xác người trên núi, trong ánh mắt sáng ngời của đứa bé tràn đầy sự bất lực, dù yêu thú ở ngay trước người mà trong miệng đứa bé vẫn hét lên chữ mẹ, người phụ nữ đã bảo vệ anh từ khi nó mới lọt lòng, là tất cả đối với nó.

Thấy người còn sống này, ánh mắt yêu thú lộ ra vẻ hưng phấn, nó lập tức buông cái thi thể đầy đất này, nhìn về phía đứa bé.

Đứa bé như không nhìn thấy yêu thú, tựa như đang mất hồn, trong miệng không ngừng gọi mẹ, vẻ mặt chết lặng của đứa bé đảo qua thi thể trên đất, đứa bé này chính là đứa bé Trương Thác nhìn thấy vào ban ngày, mua một đồng tiền vàng.

Trương Thác thầm kêu một tiếng không xong, cả người phóng về phía đứa bé trong nháy mắt.

Tốc độ của Trương Thác quá nhanh, còn nhanh hơn cả con yêu thú đang để mắt tới đứa bé con kia, Song Tuyên và Cao Trân chỉ cảm thấy một ảo ảnh xẹt qua.

Giữa lúc Trương Thác muốn ôm lấy đứa bé, một lọn tóc trên trán Trương Thác lại đột nhiên gãy mất.