Khi Kim Đông Tứ tóm lấy chiếc vảy này, con rắn phát ra tiếng hét lên như hổ gầm, há to miệng màu máu, lao đến cắn Kim Đông Tứ.
Kim Đông Tứ lập tức hiểu ra nguyên do, chẳng trách con quái vật này lại nhìn chằm chăm vào ông ta, chiếc vảy trên tay mình giống y hệt những chiếc vảy trên người con quái vật.
Kim Đông Tứ tiện tay vứt chiếc vảy đi, con ba xà vốn dĩ đang lao về phía Kim Đông Tứ, đột nhiên xoay người lại, thân hình to lớn dường như lập tức di chuyển, nhận lấy chiếc vảy vứt đi.
Kim Đông Tứ sắc mặt khó coi: “Tên nhãi này có thể chạy đến đây mà không hề sợ hãi, nhất định là đã tính toán cả, anh ta từ lúc nào đã đặt cái thứ đó lên người tôi!”
Điều này đã được Trương Thác tính toán, khiến Kim Đông Tứ vẻ ngoài vô cùng tức giận.
“Trước tiên đừng nghĩ nhiều nữa, mau đuổi theo!” Lanny quát lên một tiếng, hai người liền tăng tốc độ lao đi.
Trương Bá Thanh tạm thời thoát khỏi hai người Kim Đông Tứ, thần ẩn giới quá lớn, Trương Thác thật sự không biết quá nhiều về nơi này, hiện giờ anh chỉ có thể lựa chọn đi theo phương hướng mà yêu thú đã biến đi.
Trước đó, Trương Thác ở trong nhà giam, nói nhiều như vậy, không phải muốn nói cho bọn người Kim Đông Tứ biết mình đã phá tan âm mưu của bọn họ, mà thực ra, khi Trương Thác nhìn thấy chiến hào bên ngoài thành vào đêm hôm đó, đã nhận ra có điều gì không đúng, anh cũng đã tím kiếm ở Thang Ngọc Thúy vào đêm hôm đó, kết quả đã nhiều lân nói cho Trương Thác biết, tất cả ở đây, đều có sự tính toán, bắt đầu từ hôm đó, Trương Thác đã muốn rời đi, nhưng chỉ là anh vẫn luôn tìm cơ hội mà thôi, bởi vì anh biết, bản thân mình vẫn luôn bị người khác theo dõi, muốn trực tiếp chạy đi, e rằng rất khó.
Lúc trước khi Trương Thác chặt đầu con yêu thú lớn, thì đồng thời cũng chú ý đến con ba xà luôn lượn lờ ở lưng chừng núi, chưa từng đi lại, Trương Thác đã từng giao đấu với con ba xà, nên biết được con ba xà không rời đi, chắc chắn là muốn tìm lại vẩy của nó.
Sau đó, khi Trương Thác ra tay với Đông Phương Thiên Luyện, đã tình cờ nhìn thấy chiếc vảy này đang ở trên người Đông Phương Thiên Luyện.
Cho nên, mới có cảnh Trương Thác động thủ với Đông Phương Thiên Luyện trong nhà giam, anh đã tại đủ mọi thanh thế, chỉ là vì muốn im hơi lặng tiếng lấy đi chiếc vảy này.
Sau đó, Trương Thác lại tứm cổ Kim Đông Tứ và nói rất nhiều điều, chỉ vì muốn chuyển cái vẩy sang người Kim Đông Tứ.
Trương Thác không biết thân phận của Kim Đông Tứ, anh chỉ biết, tất cả những việc mình làm, đều sẽ có lúc có ích.
Trương Thác không quen thuộc với thần ẩn giới này, thận trọng đột nhập lãnh địa của bất kỳ lãnh địa của đại yêu nào, mỗi khi chọn phương hướng đều phải cẩn thận tình chút một, nhưng Kim Đông Tứ và Lanny, hai người bọn họ lại rất thân thuộc với nơi này, tốc độ của hai người rất nhanh, chỉ trong thời gian vài phút, đã trông thấy thân ảnh của Trương Thác.
Trương Thác cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ truyền đến từ phía sau, biết là tình hình không tốt, anh không còn cần thận lựa chọn phương hướng nữa, nhìn chằm chằm về một chỗ, đột nhiên tăng tốc.
“Đuổi theo! Đừng để anh ta chạy thoát!”
Một vầng sáng màu máu quyện với lưỡi liềm trong tay Kim Đông Tứ lao đến chém phía sau Trương Thác.
Còn Lanny, mở quyển sách màu xanh lam của mình ra, trong miệng lẩm bẩm gì đó, đột nhiên, thấy ảnh sáng màu huyết do Kim Đông Tứ chém ra bỗng nhiên biến mất, một giây sau, đã xuất hiện ở trước mặt Trương Thác, trực tiếp chặn đường đi của Trương Thác?
Cảnh tượng như vậy, Trương Thác hoàn toàn không ngờ tới, anh biết hai tên giáo chủ hồng y này rất mạnh, chỉ dựa vào.
thực lực của bản thân, anh không phải là đối thủ của hai người bọn họ, nhưng không ngờ rằng, đòn tấn công của bọn họ, lại có thể làm ra phương pháp giống như dịch chuyển tức thời, điều này hoàn toàn vượt mức bình thường?
Trương Thác có thể hiểu được sự xuất hiện của khí, rốt cuộc thì rất nhiều sinh vật trên thế giới này đều sử dụng khí để tấn công, nhưng phương thức dịch chuyển thì khác.
Tốc độ của sự cuồng bạo, Trương Thác cũng có thể lý giải.