Nhưng loại dịch chuyển tức thời này, Trương Thác thực sự không có cách nào lý giải! Quy luật không gian là thứ mà bất cứ sinh vật nào trên thế giới này cũng phải tuân theo, không một sinh vật nào có thể có cái gọi là dịch chuyển tức thời! Điều này nằm ngoài kiến thức của Trương Thác?
Vâng ánh sáng cuồng bạo màu đỏ như máu đột nhiên ập đến, Trương Thác muốn phản ứng cũng đã quá muộn, luồng ánh sáng tràn đầy lực xé to lớn, đã hướng về phía Trương Thác mà đè bẹp.
Trương Thác miễn cưỡng tạo thành một lớp ánh sáng ở trước mặt, nhưng lớp ánh sáng này không có nhiều tác dụng.
Vâng ánh sáng khí màu đỏ máu này giống như một bàn tay lớn, trực tiếp đánh xuống Trương Thác ở trên không trung.
“Bùm!”
Một âm thanh nổ bị nén vang lên, và một làn khói bốc lên từ mặt đất.
Khóe miệng Trương Thác chảy máu, mặt đất xung quanh cơ thể anh hoàn toàn nứt ra.
Phương thức của giáo chủ hồng y, trong một đòn đã đánh Trương Thác bị thương.
Quần áo trên người Trương Thác bị cú tấn công này đánh rách tơi tả rất nhiều, anh bò dậy khỏi mặt đất, miệng thở hổn hển.
Kim Đông Tứ và Lanny từ không trung bay đến, ở trên cao nhìn xuống Trương Thác.
Trương Thác biết răng, bản thân bây giờ muốn chạy, cũng không còn dễ dàng như vậy nữa, với chiêu thức tấn công như dịch chuyển tức thời vừa rồi, bản thân mình căn bản không có cách nào né tránh, bởi vì mình không thể chắc chắn, đòn tấn công của hai người bọn họ sẽ xuất hiện từ đâu.
Trương Thác nhìn chằm chằm hai người, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Thị trấn Châu Xuyên xa xôi.
Trong một quán cà phê vắng vẻ, Nhân Miêu mặc áo choàng đen gọi hai tách cà phê Blue Mountain, một mình ngồi trên ghế vị trí bên cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Leng keng.”
Chuông gió treo trên dâm cửa của quán cà phê đột nhiên vang lên khe khẽ, cửa mở ra, một bóng người bước vào, dáng người này cao khoảng một mét tám, mặc áo sơ mi giản dị, quần jean, giày vải trắng, đội mũ lưỡi trai, mũ kéo xuống rất thấp, khiến người ta khó có thể nhìn rõ tướng mạo của anh ta.
Khi người này bước vào cửa, Nhân Miêu ngay lập tức đứng dậy, tỏ vẻ kính cẩn.
“Ngồi xuống đi” Người đàn ông mở miệng, là giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Tôi đã nói rồi, ở bên ngoài, biểu hiện bình thường một chút”
“Vâng, thưa anh” Nhân Miêu gật đầu, sau đó ngồi xuống.
Người đàn ông trung niên ngồi đối diện với Nhân Miêu, liếc nhìn ly cà phê trên bàn, sau đó nói: “Cậu thích mấy thứ của mấy người trẻ tuổi?”
“Không” Nhân Miêu lắc đầu: “Cho anh thử một chút, tôi nghĩ anh có lẽ sẽ thích nó đấy”
Người đàn ông trung niên nhìn ly cà phê trên bàn, hơi sững sờ, sau đó cười nói: “Thích thì nói không chừng, tiếc là có một ít, Trương Thác, cậu ấy… đi vào thần ẩn giới rồi hả?”
“Đúng vậy” Nhân Miêu trả lời: “Thiếp mời mà tôi đưa cho cậu ấy, có cùng thời gian mà Hội Thần Ẩn triệu tập cậu ấy, nhưng cậu ấy đã chọn Hội Thần Ẩn”
“Ôi” Người đàn ông trung niên thở dài, đặt tay phải lên bàn, gõ ngón tay qua lại trên mặt bàn: “Sống ở tầng lơ lửng, cũng không dễ dàng, cậu ấy rõ ràng biết bản thân lần này đến thần ẩn giới, lành ít dữ nhiều, nhưng lại vẫn phải đi, nếu như phản kháng, Hội Thần Ẩn sẽ có cớ để giết cậu ấy một cách quang minh chính đại, chống lại quy định của hội, thực sự là một quy định nực cười.”
Nhân Miêu trầm ngâm một hồi, rồi mở miệng: “Cậu ấy cũng có thể lựa chọn thế giới thần thánh của chúng ta”