“Cậu ấy cho rằng chỗ của chúng ta còn nguy hiểm hơn Hội Thần Ẩn, dù sao thì trên người cậu ấy cũng có quá nhiều bí mật, thật sự khiến người ta không ngờ tới, cậu ấy lại có thể mở được cạm bãy địa ngục, nếu như tôi biết tin tức này sớm hơn thì thật tuyệt vời”
“Phản Tổ Minh cố ý tung tin tức này vào thời gian này, chẳng lẽ là thấy thế giới này chưa đủ lộn xộn sao?” Nhân Miêu cong môi: “Thưa anh, cần phải làm gì bây giờ?”
“Không cần” Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Hiện tại chúng ta can thiệp, sẽ chỉ làm cho tình hình thêm hỗn loạn mà thôi, nhiều nhất Hội Thần Ẩn sẽ chỉ giam lỏng Trương Thác, bọn họ không dám giết cậu ấy, suy cho cùng ở bên ngoài, còn có hai tù nhân, không phải Trương Thác đã nói, tính mạng của cậu ấy, cũng liên quan đến tính mạng của những tù nhân đó sao? Bất kể tin tức đó là đúng hay sai, Hội Thần Ẩn cũng sẽ không dám mạo hiểm, cùng lắm cũng chỉ giam lỏng mà thôi.”
Nhân Miêu lo lắng nói: “Vậy nếu như để Hội Thần Ẩn nắm được cạm bãy địa ngục, chúng ta..”
“Ha ha” Người đàn ông trung niên nở một nụ cười tràn đây sự khinh thường: “Chưa nói đến việc Trương Thác có nói thật về bí mật của cạm bãy địa ngục hay không, cứ coi như Trương Thác đã nói đi, cậu cho rằng, người của Hội Thần Ẩn, có dám xuống địa ngục không? Hơn nữa…”
Người đàn ông trung niên đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bọn họ có thể bắt được Trương Thác không, còn chưa chắc: Trong thần ẩn giới.
Ba ánh sáng hòa quyện vào nhau.
Ánh sáng đỏ máu và ánh sáng xanh áp chế hoàn toàn ánh sáng màu tím.
Áo choàng đen của Trương Thác đã bị tàn phá, lộ ra một phần thân trên cường tráng, lúc này trên người anh đầy những vết thương chẳng chịt, màu đỏ rực như máu mà Kim Đông Tứ chém ra bên ngoài vô cùng kỳ lạ, có thể dễ dàng xuyên thủng lớp khí phòng ngự, để lại dấu vết thương trên người Trương Thác.
Còn Lanny, trên tay cầm quyển sách màu xanh, mỗi lần Kim Đông Tứ tấn công, đều có sự giúp đỡ của Lanny, sức mạnh đó hoàn toàn nằm ngoài khả năng chống đỡ của Trương Thác.
Trương Thác há hốc mồm, đạt tới thực lực của bọn họ, mỗi chiêu thức đều ẩn chứa vô số sát khí, mỗi một chiêu thức không chỉ là đối đầu về sức mạnh, mà còn là đối đầu về trí tuệ.
Kim Đông Tứ và Lanny hai đối một, hoàn toàn áp chế Trương Thác.
Chỉ một cuộc đối đầu ngắn ngủi đã khiến cho Trương Thác có một loại cảm giác chui vào ngõ cụt.
“Trương Thác, anh ở trong trạng thái như vậy, thân ở trong thần ẩn giới, anh cho rằng, anh có cơ hội chạy thoát sao?” Kim Đông Tứ mở miệng, anh ta hiện tại hoàn toàn có thể thừa thắng xông lên, nhưng anh ta không dám.
Lúc đầu trong lăng Tây Hạ Vương, chuyện Trương Thác đã khiến Sài Vạn Hoành bị thương nặng, Kim Đông Tứ và Lanny đều biết, trong lòng bọn họ hiểu rõ, Trương Thác vẫn còn con át chủ bài, dù răng khi Trương Thác đang rơi vào trạng thái rất tệ lúc này, nhưng con át chủ bài này, cũng khiến Kim Đông Tứ và Lanny phải kiêng dè.
Suy cho cùng, với tư cách là người đứng đầu trong ba vị giáo chủ hồng y, Sài Vạn Hoành vẫn là người có thực lực mạnh nhất trong ba người, ngay cả anh ta cũng bị đánh trọng thương, Lanny và Kim Đông Tứ, ai cũng không chắc có thể hạ được con át chủ bài của Trương Thác, hiện giờ Kim Đông Tứ, với tâm lý như vậy, không ngừng đang tăng thêm áp lực cho Trương Thác.
“Tên họ Trương, hà tất phải tiếp tục kháng cự?” Lanny cũng mở miệng: “Anh thật sự cho rằng, anh có thể chạy thoát khỏi tay chúng tôi sao? Anh trong thời gian ngắn như vậy, từ một người bình thường đạt tới cảnh giới như thế này, cũng được coi là một thiên tài. Thực tế là, chỉ cần anh sẵn sàng ngoan ngoãn hợp tác và nói những bí mật liên quan đến cạm bẫy địa ngục, hai chúng tôi, nhất định sẽ không giết anh”
“Không tệ”
đường đi, bây giờ bí anh đã bị truyền đi hết mình đang phải đối mặt với tình huống Kim Đông Tứ gật đầu: “Nhiều bạn bè, nhiều ìt về việc cạm bẫy địa ngục trong tay ¡, tôi nghĩ anh phải biết rõ, hiện tại Trương Thác hít một hơi thật sâu: “Tôi còn tưởng rằng tại sao hai vị giáo chủ hồng y đột nhiên trở mặt, nhưng tôi muốn hỏi một câu, cho dù tôi nói cho các người việc liên quan đến cạm bẫy, dựa vào các người, có dám đi không?”
Kim Đông Tứ lắc đầu.
“Chúng tôi có dám đi hay không không cần anh quan tâm, chỉ cần anh…” Kim Đông Tứ nói đến đây, đột nhiên gầm lên: “Động thủ!”