Từ khi Thần Ẩn bảo Trương Thác đến gặp hội trưởng, ngay sau đó thì thế giới thần thánh lại gửi thiệp mời đến cho Trương Thác thì anh đã biết là hai thế lực lớn này đang muốn chèn ép mình.
Hôm nay, Đảo Quang Minh vẫn đang ở thế yếu, khi phải đối mặt với hai thế lực mạnh là Thần Ẩn và thế giới thần thánh thì Quang Minh chỉ là một chiếc thuyền lá nhỏ mà thôi, còn hai cái thế lực mạnh kia lại là hai đợt sóng luân phiên, một khi đợt sóng này mã trở nên mãnh liệt thì buộc phải tìm một chỗ dựa.
Trong hai bên Thần Ẩn và thế giới thần thánh thì Trương Thác lựa chọn Thần Ẩn, đáng tiếc là lúc này xem ra lựa chọn này của anh là sai lâm.
Trương Thác nằm rạp trên mặt đất, ở trên mặt đất đây xương, hầu hết mặt đất đều bị đánh hỏng, có thể nhìn thấy mầm chồi đang nảy từ trong lòng đất.
Lớp lá chắn bảo vệ trên cơ thể của Trương Thác cũng dần dần suy yếu.
Ở trên không, càng lúc Kim Đông Tứ cũng càng tấn công mãnh liệt hơn.
Một tia sáng màu đỏ hình trăng lưỡi liềm màu đỏ chém tới Trương Thác, lập tức va chạm vào lớp khí ở bên ngoài đang bảo vệ anh.
“Răng rắc!”
Một tiếng vang nhỏ.
Lớp khí chắn ở trước người của Trương Thác yếu ớt giống như thủy tinh lập tức bị đánh vỡ.
Cũng vào ngay lúc này, đôi mắt của Trương Thác tỏa sáng, anh nhìn chằm chằm vào chồi non đang nảy nở ở mặt đất trước mặt của mình, từ khóe miệng nở ra một nụ cười.
Mắt nhìn thấy tia sáng hình trăng lưỡi liềm đang sắp tấn công vào mình thì Trương Thác thở ra một hơi, đột nhiên vung tay lên, cũng xuất hiện một tia sáng có màu tím cũng có hình trăng lưỡi liềm được Trương Thác chém ra.
“Bùm!”
Hai tia sáng mang sức mạnh va chạm vào nhau, phát ra một âm thanh to lớn, mà cả người của Trương Thác cũng nhanh chóng bị bay nhanh về phía sau.
Lúc này toàn thân của Trương Thác đẫm máu, trên vai có thể nhìn thấy rõ xương trắng, tình huống trông vô cùng tồi tệ, nhưng ở bên ngoài miệng anh vẫn nở ra một nụ cười.
“Thú vị! Thú vị! Thật sự là thú vị, ha ha ha!”
Trương Thác đột nhiên cười to lên, anh ngẩng đầu lên, trong bầu trời đêm, có trăng hình lưỡi liềm đang treo trên cao, từ xa xa có mây đen kéo tới, anh tin rất nhanh là nó có thể che đi được vầng trăng này.
“Trương Thác, anh cười cái gì hả!” Kim Đông Tứ nhíu mày, hét lớn một tiếng.
“Tôi vẫn luôn có cảm giác là toàn bộ Thần Ẩn giới này đều không đúng lắm, cũng không thể nói ra là ở đâu không đúng, nhưng hôm nay cuối cùng tôi cũng phát hiện ra được là kỳ lạ ở chỗ nào, khụ!” Trương Thác ho ra một ngụm máu, trên mặt vẫn mang vẻ hưng phấn.
Trương Thác dùng ngón cái của tay phải lau qua bờ môi của mình, sau đó tiếp tục mở miệng nói: “Lúc trước tôi đã nghe người ta nói bầu trời của Thần Ẩn giới này giống như một không gian đa chiều nào đó, tôi vẫn luôn cảm thấy tò mò rốt cuộc là không gian như thế nào, không biết là nó có thể thật đến mức nào, kể cả lúc tôi đi đến thế giới nhỏ cũng như vậy, nhưng ngày hôm nay tôi đột nhiên đã thông suốt, đó căn bản cũng không phải là không gian đa chiều gì đó đúng không?
Trong không gian đa chiều sẽ có bóng mờ lộ ra, nhưng ở nơi này thì hoàn toàn không có, hơn nữa lúc trước tôi cũng đa điều tra được một số tin tức, thể giới nhỏ nằm ở trong lòng sâu của đất, tại vị trí xung quanh của thế giới nhỏ sẽ có áp suất vô cùng lớn, hơn nữa thế giới nhỏ cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi vận động của thế giới mà biến mất, thật sự là như vậy, hơn nữa ở trong lòng đất cũng không có dư thừa chỗ, vậy thì tại sao lại có mầm non ngoi lên từ sâu trong mặt đất vậy!
Thế giới nhỏ, nghe thật huyền diệu, nhưng thực tế nơi này nằm ở trên mặt đất!”
Lanny và Kim Đông Tứ đang ở trên không trung nghe thấy vậy thì đồng tử lập tức co rút lại.