Trương Thác lắc đầu nói: “Làm gì có thế giới nhỏ chứ, chắc hẳn chỗ này là một nơi nào đó mà giống như trên internet đã nói là một khu vực cấm, không cho phép người khác đến đây có phải không? Mỗi một lần ra vào thế giới nhỏ các người cũng chỉ làm ra vẻ huyền bí mà thôi, mỗi người là Thần Ẩn thì sẽ có một cái cờ hiệu của thế giới nhỏ để khiến cho bọn họ từ sâu trong đáy lòng tin là đây chính là một thế giới nhỏ, gây u mê tư tưởng của bọn họ, nhưng thực ra là tất cả bọn họ đều đang sống trên bề mặt của hành tinh này, Thần Ẩn mấy người sẽ nhân danh là cứu giúp bọn họ mà khiến cho bọn họ làm công việc của một nô dịch!”
“Chết chết anh ta! Không thể lưu lại!” Lanny đột nhiên hét lớn một tiếng.
Kim Đông Tứ không nói gì nhưng mà hành động cũng vọt lên của cũng cho thấy quyết tâm của anh ta.
“Đã như vậy thì…” Trương Thác đưa mắt nhìn về phương xa: “Nơi mà có yêu thú trải rộng kia cũng chính là nơi cuối cùng của thế giới nhỏ này, cũng chính là lối ra vào của thế giới nhỏ này có phải không”
Trương Thác hít sâu một hơi, sau đó từ trên lưng phát ra một sức mạnh lớn, phóng đến chỗ có dày đặc yêu thú kia.
“Giết anh ta đi! Không thể để cho anh ta chạy thoát được!”
Cả hai người Lanny và Kim Đông Tứ cùng đồng lòng muốn giết người.
Biết được bí mật của thế giới nhỏ này thì Trương Thác cũng không còn tuyệt vọng như lúc trước nữa, cả hai người Lanny và Kim Đông Tứ tuy mạnh nhưng anh cũng không phải yếu, muốn chạy cũng không phải không có khả năng, huống chỉ ở trong tay anh còn có một chiêu chí mạng, nếu muốn thoát ra khỏi Thần Ẩn giới thì cũng không khó khăn.
Trương Thác biết rõ, hôm nay chính anh đã nói ra bí mật của Thần Ẩn giới thì Thần Ẩn sẽ tuyệt đối sẽ không để cho anh sống sót, có thể nghĩ đến việc đuổi giết anh ở trong thành phố, Trương Thác cũng không cho rằng mạng của mình mà bọn họ có thể lấy được dễ dàng như vậy.
Thần Ẩn giới có một khu vực lớn đã bị yêu thú chiếm lấy, nơi bị yêu thú chiếm lấy thì yêu thú sẽ coi nó là địa bàn của mình, ngày bình thường sẽ không có ai chạy đến, trên bản đồ tất cả những nơi có yêu thú chiếm đóng thì sẽ được đánh dấu chấm than màu đỏ trên bản đồ, cũng không ai dám đến gần đó.
Có thể tối nay, địa bàn của những con yêu thú này bị người khác liên tiếp xâm nhập cho nên trong lúc nhất thời rống lên giận giữ không ngừng.
Toàn thân của Trương Thác là máu nhưng tốc độ của anh cũng không chậm một chút nào, anh xâm nhập vào lãnh địa của rất nhiều yêu thú, khiến cho chúng trở nên tức giận mà đuổi theo ngay ở đằng sau.
“Grừ!” Một con khỉ đột khổng lồ cao đến ba mươi mét đang tức giận vung quyền, một quyền này không đánh tới Trương Thác mà suýt nữa đánh trúng vào cơ thể của Kim Đông Tứ sau đó lại tiếp tục đuổi theo Trương Thác.
Sắc mặt của hai người Lanny và Kim Đông Tứ vô cùng tệ, bọn họ biết rõ Trương Thác đây là đang muốn làm gì, hiện tai đuổi giết anh không chỉ có hai người bọn họ mà còn có cả những con yêu thú lớn kia, mấy con yêu thú này cũng hiểu rõ ân oán giữa ba người bọn họ, nhìn thấy Lanny và Kim Đông Tứ cũng là con người thì chúng cũng liên tục tấn công cả hai người họ.
Có những con yêu thú này gây rối, Lanny và Kim Đông Tứ đuổi giết Trương Thác cũng không hề dễ dàng, lúc nào cũng phải đề phòng yêu thú công kích, mỗi một lần yêu thú tấn công thì lại làm cho tốc độ của cả hai người bọn họ giảm đi.
Đương nhiên Trương Thác cũng sẽ chịu ảnh hưởng, chỉ có điều một bên truy một bên trốn, trong trận chiến hỗn loạn này thì tất nhiên người đang trốn sẽ chiếm được ưu thế hơn.
Thời gian dần trôi qua, Trương Thác cũng đã kéo khoảng cách ra xa, khoảng cách của anh tới biên giới của Thần Ẩn giới cũng ngày càng gần.
Thậm chí khi đang chạy trốn trên đường Trương Thác còn nhìn thấy một số tàn tích của một phòng thí nghiệm trên đường chạy trốn, thậm chí còn có một số thùng không bị vỡ có chứa toàn bộ ấu trùng thí nghiệm.
Trương Thác nhảy qua mấy thứ đó, lúc ngẩng đầu lên trời thì trông thấy bầu trời đêm ở cách đó không xa có một tòa nhà nguy nga vững chãi ở đằng kia, núi cao như nối liền với trời, thẳng lên mây xanh, dù là yêu thú rất lớn nhưng mà khi đứng trước mặt quả núi cao thì cũng chỉ nhỏ bé bình thường như cát bụi.