“Đó chính là biên giới của Thần Ẩn giới” Trương Thác hít sâu một hơi, quay lại nhìn thoáng qua ở sau lưng, cả hai người Lanny và Kinh Hán Thanh vẫn đang mắc kẹt trong mấy con yêu thú, một lát nữa có lẽ vãn không thoát ra để đuổi chính mình được”
Hai chân của Trương Thác dùng lực đột nhiên nhảy lên, cả người hướng đến đỉnh núi phóng đi.
Núi cao đồ sộ, lộ ra nhiều vách đá, không có cách nào sử dụng khí lực để đạp lên, anh chỉ còn có thể dựa vào những vách đá này phải từng chút một mà trèo qua.
Trên bầu trời đêm, vầng trăng hoàn toàn bị mây đen che khuất, đêm đen như mực, dưới đêm đen bóng dáng của Trương Thác không ngừng leo lên đỉnh núi, dường như đó chính là hy vọng thuộc về Trương Thác.
“Mau lên!”
Cả hai người Kim Đông Tứ và Lanny khi nhìn thấy Trương Thác đã leo đến sườn núi thì vô cùng nôn nóng, Trương Thác có thể một đường đi lên, cũng không biết đã xông qua nhiều lãnh địa của yêu thú, những con yêu thú này tuy không phải là đối thủ của hai người Lanny nhưng mà bọn chúng lại giống như những con ba xà quấn người, hiện tại hai người bọn họ có lòng nhưng không có sức thậm chí còn sợ sẽ có con yêu thú đánh bất ngờ, thì sẽ không thể chống đỡ lại được.
“Nhanh, tuyệt đối không để cho anh ta chạy thoát!” Lanny hét lớn một tiếng.
Trong lòng của Kim Đông Tứ cũng lóe lên, trên mắt xuất hiện một tia độc ác: “Lanny, dùng chiêu đó!”
“Chiêu đó!” Lanny sửng sốt một chút sau đó lắc đầu nói: “Một chiêu kia sau khi tung ra thì cả tôi và anh đều sẽ bị thương nặng, hơn nữa từ nay về sau hai người chúng ta phải cởi chiếc áo hồng này ra, trở thành một con chuột cống sống ở chỗ tối tăm”
“Làm con chuột so với việc phải chết còn tốt hơn!” Kim Đông Tứ thu tay áo hồng lại: “Hiện tại thì anh ta cũng đã vạch mặt chúng ta, anh ta đã biết bí mật của thế giới nhỏ, một khi để cho anh ta chạy ra thì cô biết kết cục của hai chúng ta sẽ như thế nào rồi đấy”
Nghe như vậy thì sắc mặt của Lanny cũng trở nên trắng bệch một mảnh, giống như đang nghĩ đến kết cục thảm hại.
Lanny nuốt một ngụm nước miếng, hít sâu một hơi: “Đến đây đi, dùng chiêu đói”
Một bóng hình xẹt qua hai người Lanny, hóa thành một ảo ảnh bay đến phần cuối của núi.
Những con yêu thú kia cũng không phát hiện ra bóng hình của người này cho nên cũng không có chút ngăn cản nào.
Vào giờ khắc này, Trương Thác đã leo lên đỉnh núi, ngay khi Trương Thác đạp lên đỉnh núi thì ánh mắt của anh trở nên ngốc trệ, nhìn về phía trước, hô hấp cũng dần dần trở nên đồn dập.
Ở chỗ này, trên đỉnh núi, chính là bức tường làm bằng sắt thép không có khe hở, sừng sững chắn ở trước người của Trương Thác, trên bức tường chắn này có chẳng chịt những súng máy, còn ở dưới bức tường chính là vô số xác chết đã bị thối rữa của yêu thú, còn có một số nhỏ thì có thể nhìn ra được là vừa mới chết không lâu, cũng không phải là không có vật thí nghiệm nào đã lên đỉnh núi mà là tại đỉnh núi này đều đã bị giết chết.
Bằng những súng máy bình thường chắc chắn sẽ không thể nào giết được những con vật to lớn như vậy, mà những thứ vũ khí này đều đã trải qua chỉnh sửa lại.
Trương Thác thậm chí còn nhìn thấy ở đằng kia có một người đang mặc đồ thí nghiệm màu trắng cầm một cái máy tính bảng đang ghi chép lại cái gì đó, tủ treo quần áo ở trong phòng thí nghiệm kia tất cả là loại trang phục này.
Bộ đồ thí nghiệm này rõ ràng là thuộc về Phản Tổ Minh?
Trương Thác nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ?
Mà nếu như khả năng này nói ra thì chắc chắn sẽ gây ra một hồi sóng to gió lớn.
Trương Thác cố nén kích động ở trong lòng, chỉ cần vượt qua được bức tường này là có thể rời khỏi được thần ẩn giới?
Một đường chạy như điên, sự tức giận cũng giảm đi, cùng với việc bản thân bị thương nặng khiến cho Trương Thác cũng bị kiệt sức, hiện tại khoảng cách để rời khỏi nơi này cũng chỉ còn một bước cuối cùng, bước ra thì sẽ thấy trời cao biển rộng, còn nếu không thể bước ra thì chắc chắn là mạng của anh cũng chấm dứt tại đây.