Con Rể Quyền Quý

Chương 2285



Chương 2287:

“Nhưng tôi có thể cho anh một cơ hội trở thành cấp dưới của tôi” Cổ Vũ Thanh búng tay: “Anh hãy làm cho tôi việc này”

Tổ Lâm hớn hở lập tức ngẩng đầu lên: “Cổ Vũ Thanh đại nhân cứ nói.”

“Nghe nói trên hòn Đảo Quang Minh này, còn có một vài thứ được cho là tinh thể lửa, anh hãy tìm về cho tôi” Cổ Vũ Thanh ra lệnh.

“Xin Cổ Vũ Thanh đại nhân cứ yên tâm, chắc chắn cấp dưới sẽ hoàn thành nhiệm vụ” Tổ Lâm nói với vẻ đầy tự tin.

“Ừ” Cố Vũ Thanh gật đầu, rồi xua tay, “Cuốn xéo đi”

“Vâng” Tổ Lâm trả lời, sau đó cuộn mình lăn ra khỏi đại sảnh đúng như lời Cổ Vũ Thanh nói.

“Ha” Cổ Vũ Thanh nhoẻn cười: “Đúng là một con chó ngoan”

Tối qua, cột đá màu đỏ cao ngút trời trên Đảo Quang Minh kia đã thu hút sự chú ý của mọi người trong thành Cương Thiết Chi, hễ sống ở trong thành đều có thể nhìn thấy ánh sáng màu đỏ cao ngất đó, nhưng bọn họ đều không biết, bản thân thiếu chút nữa đã phải chôn thây trong một trận gió lốc còn kinh khủng hơn cả vụ nổ hạt nhân,.

Khi tia sáng màu đỏ chiếu xuống, tất cả mọi người đều đang suy đoán, trung tâm Đảo Quang Minh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, suy đoán cả đêm, đến khi trời sáng, mỗi một thế lực đều nhận được thư mời, bảo bọn họ lập tức khởi hành lên đảo, tham gia hội nghị.

Mà người gửi thư mời này, tín danh là đảo Hắc Ám!

Trong cạm bấy địa ngục, nơi này không có ngày và đêm.

Đám người chị Po vẻ mặt tràn ngập lo lắng đứng ngồi không yên ở một gian ngoài cửa phòng.

“Cạch!”

Một âm thanh giòn giã vang lên.

Chị Po châm một điếu thuốc, hút mạnh một hơi.

“Chị Po, bớt hút một chút.” Người đàn ông thấp bé huơ huơ tay trước mặt.

“Tôi sốt ruột” Chị Po nhìn về phía cửa phòng bị khóa chặt kia, giãm tắt điếu thuốc vừa châm dưới chân, sau đó lại châm thêm một điếu, có thể thấy, lúc này trong lòng chị Po có bao nhiêu lo lắng, dưới chân bà đã có thêm một điếu thuốc mới hút một nửa đã bị giãm tắt.

“Em cũng nôn mà” Người đàn ông thấp bé cũng lo lắng ra mặt: “Nhưng lo lắng cũng không ích gì, tin tưởng Lão Quỷ đi”

“Ông ấy là một kẻ độc mồm độc miệng, cậu bảo tôi làm sao tin tưởng ông ấy?” Mặt Chị Po tràn ngập lo lắng.

Ngay lúc này, cửa phòng đóng chặt mở ra.

Chỉ thấy ông già tóc hoa râm kia bước ra từ bên trong, miệng nói: “Có chuyện tôi cần phải nói rõ, tôi độc mồm độc miệng, không có nghĩa là tôi không cứu người, mà là lúc đầu cảm thấy quá mức nhàm chán mới độc miệng thôi, bản lĩnh cứu người, trước khi tôi độc mồm đã thông thạo rồi”

“Đừng ở đây nói dóc nữa!” Chị Po không chút lưu tình nói: “Sao rồi!”

Những người còn lại cũng đều xông tới, Huyền Thiên Lân lúc này cũng đi qua, nói: “Lão Quỷ, tình hình Trương Thác thế nào”

“Cậu ấy giống như con tôi, tôi nhất định sẽ dùng hết sức cứu cậu ấy” Lão Quỷ tự tin ra mặt: “Đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, hơn nữa người cũng đã tỉnh, sao nào, tôi…”

Lão Quỷ vừa muốn khoe khoang, kết quả liền bị người đẩy ra một phát, một đám người sốt ruột xông vào trong phòng, nhìn Trương Thác đang nằm trên giường.

Trương Thác lúc này, toàn thân đều quấn băng, trông như một xác ướp vậy, chỉ để lộ ra một đôi mắt đầy vẻ suy yếu.

“Cậu đừng nói gì, bây giờ chỗ này có một ít thuốc, có hiệu quả lắm, lợi hại hơn lúc ấy của chúng tôi nhiều, có điều điều trị y tế vẫn là chúng tôi lúc ấy lợi hại hơn” Lão Quỷ đi vào.

Huyền Thiên Lân đứng bên giường, câu đầu tiên mở miệng hỏi lại là: “Ai đánh cậu?”