“Sai sót, sai sót” Lão Quỷ cười nịnh một tiếng, cầm lên một cây kéo, cắt mở băng vải đang che miệng Trương Thác ra.
Băng vải vừa cắt ra được một giây, Trương Thác liền há mồm thở dốc, hơn nửa ngày mới trở về bình thường, nhìn dáng vẻ này như thiếu chút nữa bị ngộp chết vậy.
Bắt đầu là Huyền Thiên Lân, sau đó là cả đám người mang ánh mắt bất thiện ném về phía Lão Quỷ.
Lão Quỷ cười gượng một tiếng: “Ha ha, đây là tôi xem xem thương thế trong cơ thể cậu ấy thế nào, chỉ là một kiểu phương pháp đặc biệt mà thôi.”
Huyền Thiên Lân xoay người lần nữa, hỏi ra vấn đề tương tự như nấy: “Ai đánh cậu?”
“Phản Tổ Minh và Hội Thần Ẩn, bọn chúng liên thủ rồi”
Trương Thác mở miệng, anh vẫn cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt.
“Cái Hội Thần Ẩn này chả phải loại tốt đẹp gì, lại liên thủ với Phản Tổ Minh!” Chị Po cực kì dữ: “Vậy Phản Tổ Minh có ý gì bọn chúng không biết sao? Một bên tự xưng là tổ chức chính nghĩa, liên thủ với loại tà giáo này?”
Huyền Thiên Lân không quan tâm Phản Tổ Minh và Hội Thần Ẩn ra sao, ánh mắt ông lạnh lùng, nói: “Người hại cậu còn ở bên trên sao?”
Trương Thác hít sâu một hơi, anh vẫn còn cảm thấy đầu váng mắt hoa: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”
“Ba canh giờ” Người đàn ông thấp bé mở miệng.
“Vậy bọn chúng vẫn còn ở trên”
“Đi” Huyền Thiên Lân cúi người, giữ cổ và cổ chân của Trương Thác, bế Trương Thác lên, sau đó bước nhanh ra ngoài phòng.
“Đại ca, anh làm gì vậy?” Đám người chị Po khó hiểu nhìn Huyền Thiên Lân.
“Đòi nợ” Huyền Thiên Lân đi ra khỏi phòng: “Bọn chúng hại Trương Thác, tôi muốn mạng của bọn chúng, chỉ cần bọn chúng còn ở bên trên, chúng chạy không thoát đâu”
Khi nói ra ba chữ “chạy không thoát” này, trên người Huyền Thiên Lân lộ ra một vẻ tự tin mạnh mẽ.
Một hàng người theo bước Huyền Thiên Lân đến bên ngoài tòa biệt thự này.
Huyền Thiên Lân bế Trương Thác, đứng giữa bãi đất trống, mở miệng nói: “Lát nữa tôi mang cậu lên trên, sau khi lệnh cấm được mở, cậu không cần rời khỏi nơi này, những chuyện còn lại, giao cho tôi là được.”
“Đại ca, anh bắt buộc phải ra tay? Anh xác định muốn thế này?” Chị Po đứng bên cạnh Huyền Thiên Lân.
“Hại đến căn nguyên, e rằng cả đời này cũng hết hy vọng ra ngoài, cảnh giới của cậu cũng khó giữ nổi” Lão Quỷ cũng nói.
“Không sao cả” Vẻ mặt Huyền Thiên Lân bình thản: “Người có thể chết, nhưng thù thì không thể không báo”
“Được, vậy tính thêm tôi!” Người đàn ông thấp bé đứng ra: “Đại ca, đợi đến khi động thủ, tôi cũng góp thêm chút sức”
“Cũng tính cả tôi đi” Chị Po cũng nói.
“Tôi cũng vậy”
“Tính cả tôi nữa”
“Làm hại Trương Thác? Nếu tôi có thể ra ngoài thì giết hết cả nhà nó, không ra được thì giết nó cũng không khó!”
“Tôi cũng đi!”
Một người lại một người, nhao nhao lên tiếng.
“Ôi, một lũ điên” Lão Quỷ lắc lắc đầu: “Cũng tính cả tôi đi”
Cạm bãy địa ngục 26 người, tất cả nhất trí, muốn báo mối thù này cho Trương Thác, bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt, hôm nay không ngại ra tay hết, cả đời này cũng không thể ra khỏi cạm bấy địa ngục, hơn nữa, tu vi thụt lùi của bọn họ, e rằng, khó duy trì tính mạng tại nơi này.