Triệu Chính Khải đột nhiên tỉnh ngộ ra điều gì đó: “Ồ, xin lỗi xin lỗi, tôi nghĩ ra rồi, Thiết Tăng Thiên Á và Hạ Hầu Nguyệt của các cậu cũng đều đi nhờ vả Thế giới Thần thánh, đối phương thật là biết khai thác người”
Trương Thác không vui nói: “Anh muốn đụng đến lòng tự tôn của tôi phải không, không cho anh uống rượu trên máy bay nữa”
“Anh trai, em xin lỗi” Triệu Chính Khải lại tiếp tục không có giới hạn.
Trên đường về, Trương Thác nằm ở trong khoang thương gia trên máy bay, hành trình lần này, khiến anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng cũng không thể nào ngủ nổi, lần này đến nước Cổ Hi, nhưng cũng không đạt được bất kì cái gì, ngược lại còn biết thêm một chuyện khiến anh đau đầu, Lâm Thanh Hân thức tỉnh huyết mạch.
Còn về việc huyết mạch thị tộc rốt cuộc là cái gì, Trương Thác vẫn còn mơ màng, nhưng gì anh ấy biết về đặc tính huyết mạch chỉ có hai từ – đáng sợ.
Trương Thác cũng đã từng hỏi Triệu Chính Khải về vấn đề này, nhưng Triệu Chính Khải cũng không mảy may biết, câu nào cũng không trả lời được.
Đối ngược với tâm trạng lo lắng của Trương Thác, Triệu Chính Khải có vẻ vô cùng năng nổ, ngoài việc lúc đầu nhắc đến đám người phán bội kia, thì những lúc còn lại liên tục đang uống rượu, còn tâm sự với chị tiếp viên riêng, còn nói muốn lái Rolls Royce chở người ta đi hóng gió.
Thời gian ở trên máy bay, không nhanh cũng không chậm.
Mười mấy tiếng trên chuyến bay rất nhanh đã kết thúc, đến công ty Châu Xuyên, bầu trời rộng lớn, đang là khoảng thời gian buổi trưa.
Triệu Chính Khải đang say khướt chuẩn bị đi trả xe, Trương Thác gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông tuần tra báo án, Triệu Chính Khải còn chưa kịp lên xe đã bị người ta bắt đi rồi, ánh mắt oán hận kia, nhìn chằm chằm vào Trương Thác.
Trương Thác không thèm để ý Triệu Chính Khải, cứ thế về nhà, khi Trương Thác về đến nhà, phát hiện ra cửa phòng trong nhà tự dưng mở to ra.
Cảnh này khiến cho Trương Thác hồi hộp trong lòng, lẽ nào, Thanh Hân đã trở về rồi?
Nhưng rất nhanh, Trương Thác đã phát hiện có gì đó không đúng, trong phòng nồng nặc mùi khói thuốc lá, Thanh Hân cực kì ghét người khác hút thuốc.
Khi Trương Thác đi đến trước cửa phòng, phát hiện ra trong phòng xuất hiện hơn mười gương mặt lạ lãm, bản thân không hề quen ai trong số đó, những người này có cả nam lẫn nữ, có già có trẻ, ai nấy cũng đều ngồi trên ghế sô pha vô cùng thoải mái, trên bàn còn có thức ăn và nước uống gọi ngoài còn thừa.
Trương Thác nhìn thấy cảnh này, trong phút chốc cảm thấy nóng người, cái nhà này là nhà của anh và Lâm Ngữ Lam, nền đất này là một tay anh lau dọn sạch sẽ từng tí một, nhưng bây giờ lại bị những người này đi giày vào tự tiện đạp lên sàn nhà, còn hút thứ thuốc mà bà xã anh không thích ngửi, hơn nữa, bức ảnh cưới trên tường đã bị rơi mất một nửa, chỉ còn lại một góc được treo trên tường.
“Mấy người làm trò gì vậy?” Trương Thác đi vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại, điều này rất rõ ràng, những người này ngày hôm nay đừng hòng chạy đi đâu hết.
Sự xuất hiện của Trương Thác, thu hút sự chú ý của những người trong phòng.
Tất cả đều nhìn Trương Thác, hỏi ngược lại: “Cậu là ai?”
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, giống hệt như họ mới là chủ nhân của căn nhà này vậy.
Trương Thác thò tay ra, chỉ chỉ bức ảnh cưới trên tường.
“À? Hóa ra cậu chính là người tình của ả tiện nhân kia sao”
Hơn mười người, bao vây xung quanh Trương Thác: “Nói đi, ả tiện nhân kia đâu rồi? Đồ đạc đang ở đâu?”
Trương Thác lắc đầu: “Tôi không hiểu mấy người đang nói cái gì cả”