Con Rể Quyền Quý

Chương 2406



Chương 2406:

“Ôi nè nè nè! Lão trộm già to gan này, hãy xem bần tăng bắt mày đây!”

Trước mặt cô gái, Toàn Cảnh Thiên bùng nổ bản lĩnh dũng mãnh anh hùng chưa từng có, trong lúc vung tay, cây roi trong tay anh ta dài ra hơn mười thước trong phút chốc, cuồn cuộn về phía Dương Đức Phi.

Dương Đức Phi đang đứng đó, cũng không có động tĩnh gì.

Chiếc roi dài hơn mười mét đã bị gấy đứt thành từng khúc.

“Nguy rồi! Gần đây ăn thịt nhiều quá, niệm Phật không linh nghiệm, pháp chú đại la mất hiệu lực rồi!”

Khuôn mặt của Toàn Cảnh Thiên trở nên vô cùng xấu xí.

“Hoa hòa thượng này ở đâu ra vậy?” Dương Đức Phi nhìn điệu bộ của Toàn Cảnh Thiên, thấy người này không nghiêm túc, anhta phất phất tay, ra hiệu về phía Dương Đức Phi: “Giết”“

Dương Đức Phi khẽ vuốt cằm, giương kiếm ra, khe khế một ngón tay về phía Toàn Cảnh Thiên.

Dưới ngón tay của Dương Đức Phi, sắc mặt Toàn Cảnh Thiên thay đổi rõ rệt, anh ta có thể cảm giác đang có nhiều mũi nhọn xung quanh hướng đến, hình ảnh dũng mãnh vừa rồi bây giờ đã hoàn toàn biến mất.

“Ông ơi, ông đừng giết tôi!” Toàn Cảnh Thiên quỳ phịch xuống một phát trước mặt Dương Đức Phi: “Ông cụ, ông không bỏ vốn vào sao? Tiểu tăng có một số dự án tốt, chắc chăn túi tiền của ông sẽ không lỗ đâu”

Cô gái kia ban đầu nhìn thấy Toàn Cảnh Thiên xuất hiện với phong thái uy nghỉ, và nghĩ rằng mọi thứ sẽ có lợi hơn, nhưng hòa thượng đã quỳ ở đó chưa đầy vài giây sau khi anh †a xuất hiện.

“Ăn nói vớ vẩn” Dương Đức Phi hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm vẫn chĩa vào, muốn thẳng tay giết chết Toàn Cảnh Thiên.

Một luồng sáng lạnh phát ra từ trong tay Dương Đức Phi và vút thẳng đến Toàn Cảnh Thiên, ngay khi ánh sáng lạnh này chuẩn bị đánh vào Toàn Cảnh Thiên, một luồng sáng lạnh vô căn cứ khác xuất hiện, trực tiếp chém đứt sự công kích từ phía Dương Đức Phi.

“Cao thủ điều khiển kiếm!” Ánh mắt Dương Đức Phi nhìn về hướng đẳng kia trong chớp mắt, bầu trời đây những ánh sáng trắng màu kiếm, và ùn ùn kéo đến về phía Dương Đức Phi.

Ánh mắt Dương Đức Phi thể hiện sự nghiêm túc: “Mũi kiếm ngưng tụ, có khí chất ôn hòa. Trong tình cảnh này, có một niềm tin bất diệt. Kiếm ý này, chẳng lẽ là trong truyền thuyết…

Dương Đức Phi nói đến đây thì vô số mũi kiếm xuất hiện.

Ngay sau khi Dương Đức Phi đập tan những mũi kiếm này thì bóng dáng của Trương Thác chợt lóe lên sau lưng Toàn Cảnh Thiên, nắm lấy cổ áo Toàn Cảnh Thiên từ đằng sau: “Đi!”

“Mang cô chủ theo nữa… à không phải, mang nữ thí chủ đó theo nữ: lặc dù Toàn Cảnh Thiên đang chạy trốn thoát thân nhưng vẫn không quên gào lên một câu quỷ quyệt.

Bà lão bên cạnh cô gái cũng không phải kẻ ngốc, thấy Dương Đức Phi đang bị người khác giữ chân thì lập tức kéo cô gái lên, nói: “Đi!”

Trương Thác kéo Toàn Cảnh Thiên, bà lão dắt cô gái, bốn người lao thẳng về một phía màn sương mù dày đặc.

“Nữ thí chủ, mời đi cùng bần tang, A Di Đà Phật”

Tình cảnh này là một câu chuyện dài, nhưng nó diễn ra trong tích tắc.

Khi Dương Đức Phi đánh vỡ bầu trời đầy mũi kiếm cũng là lúc bốn người Trương Thác đã hoàn toàn biến mất trong màn sương.

Dương Đức Phi cũng không vội vàng đuổi theo, mà chỉ nhìn về phía nơi phát ra kiếm khí, nói: “Các cô cậu là người từ đâu đến?”

Không một âm thanh nào phát ra giữa làm sương mù dày đặc.

Dương Đức Phi tiếp tục nói: “Kiếm ý của các cô cậu, tôi đã từng nhìn thấy trong sách cổ. Không ngờ rằng nó thực sự tồn tại. Ta không biết tổ tiên của các cô cậu là người phương nào?”

Văn là một sự tĩnh mịch giữa màn sương dày đặc.

“Lão già kia, bà ta làm gì vậy chứ! Mọi người mau chạy đi!”