Chương 2407:
Dương Quốc Hưng liếc mắt nhìn về phía cô gái đang bỏ chạy, không khỏi tức giận.
Thấy hồi lâu không có người trả lời, Dương Đức Phi lắc đầu nói với Dương Quốc Hưng: “Cậu chủ, có cao thủ núp trong bóng tối”
“Cao thủ vô tích sự” Khuôn mặt Dương Quốc Hưng lộ rõ vẻ khinh thường: “Nếu thực sự là cao thủ, cũng không thể giấu diếm được. Đồ rác rưởi nhà cậu, con mồi dâng đến tận tay mà còn để chạy thoát được. Mau đi tìm cô ấy cho tôi! Tôi không chỉ muốn truyền thừa của cô ấy, mà còn muốn con người của cô ấy”
Trong ánh mắt Dương Quốc Hưng tràn ngập tính chiếm hữu mạnh mẽ.
Dương Đức Phi khom người: “Lão nô xin tuân theo chỉ thị của cậu chủ”
Dương Đức Phi thoáng cảm nhận thử xem, rồi anh ta đã dẫn Dương Quốc Hưng tiến vào trong màn sương mù dày đặc.
Những đám sương mù này không thể ngăn cản sự tồn tại của Nhân Miêu và đội phá quân, và đương nhiên chúng không thể ngăn cản sự tồn tại của Dương Đức Phi.
Lúc này, Dương Đức Phi và Dương Quốc Hưng vẫn còn đang đứng giữa làn sương mù dày đặc, chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là săn bắn. Lần này rất nhiều người truyền thừa đã đến, những người truyền thừa khác đều là con mồi của Dương Quốc Hưng, anh ta hết sức hưởng thụ cảm giác sắm vai một thợ săn.
Trương Thác và Toàn Cảnh Thiên hai người sau khi bỏ chạy một phen, cuối cùng cũng tới được nơi an toàn.
Bà lão kia cùng cô gái đi theo phía sau họ, cũng không có bị lạc ở giữa sương mù.
“Hô, được rồi, nơi đây an toàn rồi, cái lão già kia nhất thời sẽ không đuổi đến” Toàn Cảnh Thiên thở dài một hơi, sau đó làm một tay lễ với cô gái đó, “A di đà phật, bần tăng thấy thí chủ khí huyết dân lên, rất có thể là bị nội thương rồi, mời nữ thí chủ khoanh chân ngồi xuống, cởi áo ngoài ra, bần tăng chữa thương cho thí chủ”
“Cảm ơn cao tăng, chúng tôi chỉ là có chút mệt mỏi thôi”
Bà lão thay cô gái đáp lời.
Toàn Cảnh Thiên bộ dạng vẻ mặt thô tục này, bất cứ ai cũng đều có thể nhìn ra đây không phải là bộ dạng đứng đẳng của một nhà sư, có điều vừa nãy nói như thế nào cũng là Toàn Cảnh Thiên giúp hai người đó, bà lão cũng không có nói cái gì nhiều.
Toàn Cảnh Thiên bộ dạng sắc mặt hòa thượng đó, nhìn chằm chằm cô gái, còn chỉ thiếu trực tiếp chảy nước miếng.
Mà Trương Thác đối với vẻ xuân xắc của cô gái trước mặt lại không có chút hứng thú nào, anh mở miệng hỏi: “Dương Quốc Hưng vì sao lại phục kích hai người? Cô cũng là người thừa kế?”
Bà lão nghe được những lời chất vấn từ trong miệng của Trương Thác truyền ra ba chữ người thừa kế, trong mắt lập tức xuất hiện vài phần cảnh giác.
Trái lại cô gái kia chủ động gật đâu mở miệng nói: “Đúng vậy: Bà lão còn muốn ngăn cản, đã không còn kịp rồi, bà ấy thân hình rời xa cô ấy một chút, để phòng ngừa phát sinh điều gì bất trắc.
“Chẳng trách” Trương Thác hí mắt, “Cô vừa nãy gọi tên của Dương Quốc Hưng, hai người sớm đã quen biết?”
Cô gái gật đầu, lại lắc lắc đầu, “Không quen biết, mà là Dương Quốc Hưng cái tên này, đã truyền đến trong tất cả người thừa kế rồi, người thừa kế có tính chất đặc thù nhất định, nhưng khi mọi người tương trợ nhau, chung sống cũng coi như là hòa hợp, cho đến khi Dương Quốc Hưng xuất hiện, anh ta lấy việc chiếm đoạt người thừa kế làm mục tiêu, trong khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi, người thừa kế chết trong tay của Dương Quốc Hưng, đã có hai người rồi, anh ta không kiêng nể trắng trợn tìm thông tin của người thừa kế, lấy bộ dạng của người thợ săn mà tiến tới vô bắt mồi, hiện tại không có người thừa kế nào, không biết Dương Quốc Hưng người này, anh ta đã phá hủy toàn bộ sự hòa bình của người thừa kế, bây giờ không có người nào không hy vọng anh ta chết, nhưng người bảo hộ của anh ta thực sự quá lợi hại rồi”
Trương Thác hừ lạnh một tiếng, “Sớm muộn gì tôi cũng lấy mạng của anh ta!”