“Ha ha, thật sự là làm người ta cười chết” Giọng nói khinh thường của Dương Quốc Hưng truyền đến: “Với đám người vô dụng như mấy người, cho dù có nhiều thì thế nào?”
Chú Từ khẽ lắc đầu: “Có một đạo lý rất dễ hiểu, một chiếc đũa dễ gãy, nhưng một bó đũa sẽ không dễ dàng bị người ta bẻ gãy như vậy đâu.”
“Ồ?” Dương Quốc Hưng biểu hiện ra dáng vẻ rất có hào hứng: “Ông nói là, đám vô dụng mấy người kết hợp lại với nhau, thì sẽ không chết nhanh như vậy nữa sao?”
“Dĩ nhiên không phải” Chú Từ lắc đầu: “Truyền thừa giả chúng tôi nhìn như là cá thể, nhưng thật ra lại là một chỉnh thể, cho tới nay, giữa truyền thừa giả chúng tôi đều bình an vô sự, ở chung vui vẻ, cho đến khi Dương Quốc Hưng cậu xuất hiện, cậu phá vỡ sự cân bằng này, cậu lấy dáng vẻ của thợ săn để xuất hiện, đến săn giết chúng tôi, không biết có bao nhiêu người bạn đã chết trong tay Dương Quốc Hưng cậu, đối với truyền thừa giả chúng tôi mà nói, Dương Quốc Hưng cậu chính là một tên ác ma, ác ma mà ai nấy cũng đều có thể tiêu diệt!
Vì để giết chết ác ma như cậu, Từ Sĩ Hoàng tôi đồng ý gánh vác tội lỗi, chỉ vì một sự yên bình cho toàn bộ truyền thừa giả!”
Nghe Từ Sĩ Hoàng nói như vậy, trong lòng người ở đây không khỏi hơi khó hiểu một chút, nhận tội, chém giết Dương Quốc Hưng, là suy nghĩ bên trong mỗi người, vì sao lại phải nói là nhận tội.
Nhưng mà rất nhanh, mọi người lập tức hiểu ra, Từ Sĩ Hoàng nói tới nhận tội là có ý gì.
Từ Sĩ Hoàng được đám truyền thừa giả kính trọng, túm lấy một cô gái truyền thừa giả cách mình gần nhất.
Sắc mặt Từ Sĩ Hoàng trở nên có chút điên cuồng, ông ta quát lên: “Một ngày Dương Quốc Hưng chưa bị diệt trừ, truyền thừa giả chúng ta sẽ có một ngày không được yên bình, nếu như có thể giết chết Dương Quốc Hưng, dù là phải trả cái giá lớn hơn nữa cũng đều có thể chấp nhận, đương nhiên, một khi trả giá đắt, cũng nên có người đến gánh chịu, tội lỗi này, Từ Sĩ Hoàng t: ng ý gánh vác trên người.”
Trong lúc Từ Sĩ Hoàng nói chuyện, bàn tay đã bóp chặt lên trên đầu nữ truyền thừa giả kia.
Sắc mặt của nữ truyền thừa giả này trở nên hoảng sợ trong nháy mắt, cô ta há to miệng, đôi mắt trừng lớn, trong con mắt tràn đầy sợ hãi, thân thể của cô ta không ngừng uốn éo, trong lúc đó, thân thể của cô ta cũng dần dần khô quắt xuống.
Khi Từ Sĩ Hoàng thả lỏng tay ra khỏi cái đầu của nữ truyền thừa giả kia, cơ thể của nữ truyền thừa giả này teo lại, cứ ngã trên mặt đất như vậy.
Từ Sĩ Hoàng thì lộ ra một dáng vẻ hưởng thụ.
“Chú Từ, chú đã làm gì!”
Mấy truyền thừa giả không thể tin nhìn chằm chằm Từ Sĩ Hoàng, bọn họ không thể nào tiếp thu được, một người nhà lại chết ở trong tay Từ Sĩ Hoàng như vậy.
“Ha ha ha ha!” Những tiếng cười điên cuồng vang lên, có gió lớn thổi lên trên mặt đất, thổi tan màn sương mù trước mắt, chủ nhân tiếng cười kia là Dương Quốc Hưng: “Nói lâu như vậy, tôi còn tưởng rằng rốt cuộc ông vì quên mình vì người như thế nào cơ, hóa ra là cũng làm loại chuyện như Dương Quốc Hưng tôi mà thôi, cắn nuốt người khác để làm bản thân mình mạnh hơn, so với tôi, điều ông làm chỉ là càng thêm dối trá, quang minh chính đại mà thôi.”
“Không” Từ Sĩ Hoàng lắc đầu: “Giữa tôi và cậu có khác biệt về bản chất, nếu không phải cậu xuất hiện, tôi căn bản sẽ không làm chuyện như vậy, tôi làm như vậy, đơn giản là vì để giải quyết cậu mà thôi, cho truyền thừa giả một sự thái bình, hy sinh là điều cần thiết, là điều không thể thiếu được!”
Từ Sĩ Hoàng nói, lại phất tay túm lấy một truyền thừa giả, cướp đoạt truyền thừa của đối phương, thân thể truyền thừa giả này khô quắt lại trong tay Từ Sĩ Hoàng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, trên mặt của anh ta đều là vẻ đau đớn, ánh mắt hiện lên đầy tia máu chứng minh trước khi anh ta chết, rốt cuộc đã phải trải qua đau đớn như thế nào.
“Từ Sĩ Hoàng điên rồi! Chạy, chạy đi!” Một truyền thừa giả hét to lên, trước đó bọn họ nghĩ rằng con át chủ bài của Từ Sĩ Hoàng là ngăn chặn Dương Đức Phi, lại tiến hành chém giết, nhưng không nghĩ rằng, cái gọi là át chủ bài của Từ Sĩ Hoàng, thật sự là căn nuốt mọi người!
“Chạy? Bây giờ là lúc quan trọng để giết I” Con trai của Từ Sĩ Hoàng là Từ Bảo Thành hét lớn một tiếng: “Bây giờ ai mà chạy, sẽ là đào binh, chết ngay lập tức!”