“Không chạy cũng chết! Từ Bảo Thành, nhà họ Từ mấy người điên rồi!” Một người rống to.
“Ha ha ha” Từ Bảo Thành cười lạnh: “Đều là chết, nhưng một cái là anh hùng, một cái là chó, ngoan ngoãn kính dâng sức mạnh truyền thừa của mấy người đi, chỉ bằng mấy truyền thừa giả cánh cũng không đủ dài như mấy người, lấy cái gì để chạy chứI”
Một luồng áp lực vô hình lại xuất hiện lần nữa, khiến tất cả truyền thừa giả đều không thể động đậy.
“Tôi biết rồi, vừa rồi Từ Bảo Thành vẫn luôn không cho chúng ta ra tay, chính là đang chờ người bảo vệ của chúng ta chết hết” Một người rống to lên: “Người nhà họ Từ không bằng heo chói!”
“Ha ha ha ha! Nhà họ Từ chúng tôi vốn là gia tộc truyền thừa lớn, là vì mấy người truyền thừa nhỏ như các người nên mới phải suy sụp, bây giờ đã đến lúc mấy người trả lại cho nhà họ Từ chúng tôi, sức mạnh chia lên trên người mấy người chỉ là lãng phí mà thôi, chẳng bằng giúp đỡ nhà họ Từ chúng tôi, ha ha ha ha!” Từ Bảo Thành cất tiếng cười to, đã không che giấu được sự tham lam trong mắt.
Vệ Tử Lam cách Từ Bảo Thành không xa, nhìn Từ Bảo Thành đã gần như điên cuồng, cả người run rẩy.
Trong bóng tối cách đó không xa, Trương Thác và Toàn Cảnh Thiên vẫn luôn chú ý đến cảnh tượng xảy ra bên này.
“Đậu má, tôi liếc mắt là nhìn ra lão già này không phải người tốt lành gì!” Trên mặt Toàn Cảnh Thiên tràn đầy vẻ khinh thường.
Tất cả truyền thừa giả đều không thể động đậy, Từ Sĩ Hoàng đã không che giấu cái gì nữa, ông ta bắt đầu kế hoạch của mình, tiến hành cắn nuốt những truyền thừa giả kia.
Cơ thể từng truyền thừa giả lần lượt trở nên khô quất.
Mà Từ Sĩ Hoàng giống như là một kẻ vô gia cư đói bụng thật lâu, đột nhiên thưởng thức được món ăn ngon nhất trên thế giới này, trên mặt của ông ta tràn đầy vẻ hưởng thụ, ông ta giang hai cánh tay ra, muốn ôm lấy sức mạnh sắp đến.
Trong mắt Dương Quốc Hưng lộ ra vẻ tham lam, nhìn từng người từng người truyền thừa giả chết trong tay Từ Sĩ Hoàng, anh ta hét lớn một tiếng: “Lão già, ông còn chưa ra tay mà chờ cái gì thế, nhất định phải để người ta lấy hết sức mạnh thuộc về tôi đi sao? Giết ông tal”
Phi chật vật giơ cánh tay lên, càng ngày càng có nhiều kiếm khí hiện ra sau lưng Dương Đức Phi, ông ta đã có thể tránh thoát cái gọi là trói buộc của Anh Linh này rồi.
“Những sức mạnh này là thuộc về tôi!” Từ Sĩ Hoàng cũng biến thành điên cưồng: “Thứ thuộc về tôi, ai cũng không cướp đi được”
Ở sau lưng Từ Sĩ Hoàng, một cái bóng mờ như ẩn như hiện, đó là Anh Linh của Từ Sĩ Hoàng, Anh Linh ngủ say muốn thức tỉnh, cảm nhận được sức mạnh cực lớn, đã đang ở biên giới thức tỉnh.
“Giết ông ta!” Dương Quốc Hưng hét lớn một tiếng.
Kiếm khí sau lưng Dương Đức Phi lao thẳng đến chỗ Từ Sĩ Hoàng.
“Dương Đức Phi, hãy để tôi thử một chút, ông mạnh bao nhiêu!” Một cung tên khổng lồ hiện ra ở trong tay Từ Sĩ Hoàng, trong nháy mắt Từ Sĩ Hoàng kéo cung, vô số mũi tên hình thành sau lưng ông ta: “Đi”
Kiếm khí đầy trời kia xảy ra va chạm với mũi tên.
Những tiếng “âm ầm” không ngừng vang lên, sương mù bị đánh tan, luồng khí cuồng bạo không ngừng xoay tròn.
Trương Thác ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi cơ hội.
“Tên nhóc, cậu cũng may mắn đấy, đối với cậu mà nói, đây chính là một cơ hội tốt” Giọng nói của Tà Thần nhẹ nhàng vang lên bên tai Trương Thác.
Bên kia, trận chiến giữa Dương Đức Phi và Từ Sĩ Hoàng cũng sẽ không duy trì thời gian quá dài, hai người vừa ra tay đã là sát chiêu.