Con Rể Quyền Quý

Chương 2420



“Phiêu Tuyết Kiếm Ý, được kiếm thần trong truyền thuyết quản lý” Vẻ mặt Dương Đức Phi nghiêm trọng nhìn cái bóng màu trắng sau lưng Trương Thác: “Không ngờ rằng vậy mà vị này lại biến thành Anh Linh của cậu, chỉ là, Anh Linh cũng không hề thức tỉnh hoàn toàn, chẳng qua là cậu chỉ đang cưỡng ép sử dụng loại sức mạnh này thôi, mặc dù còn lâu mới đạt được đến cảnh giới Khống Linh, nhưng cũng đã đủ để vô địch phía dưới Khống Linh rồi”

Dương Đức Phi nói rồi rút một thanh kiếm sắt bên hông ra, lúc ông ta đấu với địch, rất ít khi cầm kiếm thật trong tay, chỉ khi nào cầm lấy, đã nói lên, Dương Đức Phi, đã hết sức nghiêm túc.



“Tôi luyện kiếm từ năm chín tuổi, mấy chục năm chỉ luyện một kiếm, phá một kiếm này, chẳng khác nào hoàn toàn đánh bại tôi” Trong nháy mắt Dương Đức Phi rút kiếm ra, sương mù tràn ngập giữa trời đất ở xung quanh, cũng bắt đầu ngưng tụ lại trên thanh kiếm trong tay Dương Đức Phi.

Mỗi người ở đây đều cảm nhận được một loại hơi thở khiến tim bọn họ phải đập nhanh từ trên thanh kiếm sắt bình thường trong tay Dương Đức Phi.

“Trương Thác, ông ta đang tụ lực, một chiêu này có uy lực cực kỳ khủng bố, đã hoàn toàn vượt qua giới hạn năng lượng cao nhất mà ông ta nắm giữ, thậm chí còn có chút ý đạo pháp, chiến linh này của cậu không phải là đối thủ, nhanh chóng hấp thu năng lượng Anh Linh đi!” Giọng nói của Tà Thần đồn dập vang lên bên tai Trương Thác.

Trương Thác nhắm lại hai mắt, chậm rãi giơ cánh tay lên, anh làm một tư thế bảo kiếm vào vỏ, như là muốn rút kiếm.

Vào lúc này, Trương Thác và Dương Đức Phi giống như trong hai cực điểm ở trong không gian này, sương mù ngưng tụ trên mũi kiếm của Dương Đức Phi, một kiếm này của Dương Đức Phi thậm chí còn đang khởi động năng lượng của trận pháp Lâu Lan này.

Mà linh khí thì điên cuồng hội tụ trên người chiến linh sau lưng Trương Thác, cái bóng hư ảo màu trắng kia càng thêm rõ ràng.



Vào lúc này, Nhân Miêu cách nơi đây rất xa đều đưa ánh mắt nhìn về hướng bên này.



Phá Quân ở hướng ngược lại cũng dừng bước chân, nhìn thoáng qua hướng này, lẩm bẩm nói: “Thật mạnh”

Trên mặt hồ cách hai người Trương Thác không xa, nước hồ hoàn toàn sôi trào, xuất hiện thủy triều, vòng xoáy, sinh ra đủ loại cảnh tượng kì dị.

“Cảnh giới Nhất Kiếm, phía dưới Khống Linh, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể phá được một kiếm này của tôi, không biết một kiếm này của tôi so với Phiêu Tuyết thì như thế nào”

Dương Đức Phi nhẹ nhàng vẩy cổ tay một cái.

Dưới một động tác này của Dương Đức Phi, mọi người ở đây chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, ngay cả năng lực suy nghĩ cũng không có đủ, chứ đừng nói đến có biện pháp gì để chống đỡ lại một kiếm này của Dương Đức Phi, đây là một loại áp chế đến từ cảnh giới bên trên, phía dưới Khống Linh, không người nào có thể ngăn cản.

Trong khoảng thời gian giống nhau, Trương Thác làm ra một tư thế rút kiếm.

“Nhất Kiếm, Phiêu Tuyết”

Hơi lạnh thấu xương kia quét sạch lên trên người mỗi người, mặt hồ đang sôi trào kia đột nhiên yên tĩnh lại, bị một tầng băng tinh bao phủ, trong nháy mắt này, toàn bộ mặt hồ đã bị đóng băng hoàn toàn, trên người những truyền thừa giả kia cũng bao trùm một tâng sương lạnh.

Chiêu kiếm của Trương Thác và Dương Đức Phi đã hoàn toàn vượt qua cảnh giới Phú Thần, lần này hai người đánh nhau không có bất kỳ tiếng vang gì truyền ra, giống như cả trời đất đều trở nên yên lặng vào lúc này.

Một giây…

Hai giây…

Ba giây…

Giống như là trong nháy mắt, lại giống như đã qua thật lâu, mặt hồ bị đóng băng kia đột nhiên vỡ vụn ra, nước hồ tiếp tục bốc lên, mà sương mù biến mất kia lại dày đặc một lần nữa.