Máu tươi phun ra, một cánh tay quăng lên, mang theo rất nhiều máu, sau đó rơi xuống mặt đất, phía trên cánh tay vẫn còn nắm giữ một thanh kiếm sắt, giờ phút này khắp nơi trên thân kiếm đều là lỗ hổng.
Cảnh giới Nhất Kiếm của Dương Đức Phi, bị phá!
Dương Đức Phi ngơ ngác nhìn cánh tay cụt trên mặt đất trước mắt, vết thương trên người mang đến đau đớn, đối với ông ta bây giờ mà nói, đã là chết lặng.
Chín tuổi luyện kiếm, cả đời chỉ luyện một kiếm, cảnh giới Nhất Kiếm, lúc này lại bị phá mất, giống như là lòng tin bị chém, vào lúc này Dương Đức Phi hoàn toàn sững sờ.
Một ánh sáng xẹt qua bên mặt Dương Đức Phi, lao thẳng ra sau lưng Dương Đức Phi.
“Dương Quốc Hưng, chết!”
Giọng nói của Trương Thác rất nhẹ, nhưng sát ý này lại rất dày đặc.
Ánh kiếm xuyên thủng lồng ngực Dương Quốc Hưng, một vòng vụn băng xuất hiện ở trước người Dương Quốc Hưng, ngay cả máu tươi cũng bị đông lại.
Dương Quốc Hưng trừng to mắt, chậm rãi cúi thấp đầu, nhìn vết thương trên lồng ngực mình, cùng với vụn băng lan tràn ra bốn phía, một cảm giác bất lực từ trên người truyền đến, ngay cả hô hấp vào lúc này cũng đều trở nên khó khăn.
Dương Quốc Hưng khẽ lắc đầu, ở trong ánh mắt của anh †a đầy vẻ ngơ ngác, anh ta không thể tin được tất cả những điều này lại là thật, ngực của mình đã bị một kiếm xuyên qua rồi sao?
“Lão… Lão già…” Dương Quốc Hưng lên tiếng, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy tốn sức: “Tôi… Tôi… Tôi không muốn chết… Tôi…”
“Không!” Dương Đức Phi phát ra một tiếng gào thét thảm thiết.
Dương Đức Phi quay đầu, ông ta tận mắt nhìn thấy một †ầng vụn băng đã hoàn toàn bao trùm lên trên người Dương Quốc Hưng, lông mày, trên tóc của Dương Quốc Hưng cũng đều đã kết băng, sắc mặt trắng bệch, không có một chút màu máu nào, giống như là đã bị đóng băng từ lâu vậy.
Ở trong đôi mắt của Dương Quốc Hưng đã dần mất đi cảm xúc.
“Không! Không!” Dương Đức Phi lớn tiếng gầm thét, những ánh kiếm kia lập lòe sau lưng Dương Đức Phi.
“Anh, lão già này sắp nổi điên rồi!” Toàn Cảnh Thiên nhìn trạng thái của Dương Đức Phi, cực kì không thích hợp.
“Trương Thác, chạy mau” Giọng nói của Tà Thần vang lên lần nữa: “Năng lượng trong cơ thể ông ta đang ở ranh giới có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, cực kì khủng bố, cậu không ngăn cản nổi đâu, chạy đi!”
Cái bóng màu trắng sau lưng Trương Thác dần dần nhạt đi, một kiếm vừa rồi có thể nói là một chiêu mạnh nhất của Trương Thác bây giờ, đồng thời mượn sức mạnh mảnh vỡ Anh Linh trên người những truyền thừa giả đã chết kia, nếu như bây giờ lại đánh nhau với Dương Đức Phi nữa, Trương Thác tuyệt đối không phải là đối thủ, càng không muốn nói đến Dương Đức Phi đã thật sự tức giận muốn bùng nổ.
Trương Thác không phải kẻ ngu, loại trạng thái này của Dương Đức Phi, đương nhiên anh không muốn cứng rắn đối cứng.
“Không được đi theo tôi, tự cậu về tổ địa, mục tiêu của Dương Đức Phi sẽ chỉ là tôi, đến tổ địa, cậu giúp tôi hỏi thăm một chút về bà xã tôi, cô ấy tên là Lâm Ngữ Lam” Trương Thác để lại cho Toàn Cảnh Thiên một câu nói như vậy rồi quay người phóng vào trong màn sương mù.
Dương Đức Phi cụt một tay vung lên, một luồng khí cuốn lấy Dương Quốc Hưng đã cứng ngắc cả người, đưa đến sau lưng Dương Đức Phi, ông ta tiện tay rút bảo kiếm bên hông Dương Quốc Hưng ra, đây là kiếm tới từ truyên thừa Tây Hạ.
Kiếm khí sắc bén không ngừng tung bay quanh người Dương Đức Phi.
“Trương Thác, tôi thề sẽ lấy máu của cậu để tế điện chủ nhân!”
Dương Đức Phi bước ra một bước, phóng vào bên trong màn sương mù dày đặc kia, linh khí cuồng bạo tàn sát bừa bãi khắp nơi, vào lúc này Dương Đức Phi đã rơi vào trạng thái điên cuồng.