Khi Trương Thác đâm đầu vào trong sương mù, anh không tiếp tục chọn cách phá trận gì nữa, bây giờ căn bản không có thời gian cho anh phá trận, Dương Đức Phi đang ở ngay sau lưng.
“Trương Thác, thực lực của người này rất mạnh, lấy tình trạng của cậu bây giờ, muốn giết ông ta gần như là không thể nào, đến tổ địa Lâu Lan đi, cắn nuốt năng lượng Anh Linh ở chỗ đó, cậu sẽ có thể bước vào Khống Linh, đến lúc đó, rốt cuộc không cần phải sợ người kia nữa” Tà Thần vẫn luôn không ngừng nói như vậy với Trương Thác.
“Ngậm miệng” Trương Thác quát lạnh một tiếng.
Hiển nhiên, Tà Thần rất sợ Trương Thác uy hiếp, ông ta lập tức không còn nói lời như vậy nữa, mà là đổi một cách nói khác: “Nếu không, tôi có thể tạm thời cho cậu mượn sức mạnh, để cậu có thể dễ dàng giết chết ông ta, như thế nào?
Nếu như sử dụng sức mạnh của tôi, trong thiên hạ này, cậu có thể tùy tiện đi đến bất kì chỗ nào, trong thiên hạ này, cậu muốn giết ai cũng đều có thể”
Trương Thác không rảnh để ý đến Tà Thần, bởi vì Dương Đức Phi đã đuổi tới đây.
Kiếm khí đầy trời lao thẳng đến chỗ Trương Thác, tràn đầy sát ý, Dương Đức Phi đã quyết phải giết chết anh.
Trương Thác cắm đầu không lên tiếng, một lòng muốn chạy.
Bên cạnh bến tàu, Toàn Cảnh Thiên khoanh chân ngồi ở chỗ đó, miệng niệm phật kinh, nói là phải làm những gì siêu độ.
Từ Sĩ Hoàng trọng thương bị những truyền thừa giả kia trói lại, đối với Từ Sĩ Hoàng, bọn họ chỉ có hận thù, bao gồm cả Từ Bảo Thành cũng bị đám người trói ở đó, đánh đến mức không có cách nào động đậy.
“A Di Đà Phật, chư vị thí chủ, cùng lên thuyền theo tiểu tăng đi” Toàn Cảnh Thiên đứng dậy.
Giờ phút này, không người nào còn dám bất kính với Toàn Cảnh Thiên nữa, không nói đến việc Trương Thác đi cùng với Toàn Cảnh Thiên mạnh mẽ cỡ nào, chỉ riêng việc Toàn Cảnh Thiên xuất hiện đã khiến bọn họ cảm động đến rơi nước mắt, vừa rồi nếu không phải hai người này đến, đám người này đã trở thành lương thực cho Từ Sĩ Hoàng rồi.
Đám người lên thuyền, vượt qua mặt hồ dưới sự dẫn dắt của Toàn Cảnh Thiên.
“Đại sư, anh Trương sẽ không có chuyện gì chứ?” Vệ Tử Lam lo lắng nhìn màn sương mù kia.
“A Di Đà Phật, nếu như trong lòng nữ thí chủ còn thấy lo lắng, tiểu tăng sẽ dẫn nữ thí chủ đi tắm rửa thay quần áo, thành tâm cầu nguyện” Vẻ mặt Toàn Cảnh Thiên chính nghĩa.
“Tôi cho rằng, thành tâm không nên biểu hiện ở bên trên cách làm, bây giờ tôi sẽ bắt đầu cầu nguyện cho anh Trương vậy” Vệ Tử Lam khoanh chân ngồi trên thuyền nhỏ, hai tay đặt ở ngực cầu nguyện cho Trương Thác.
Sương mù dày đặc tràn ngập Lâu Lan đã kéo dài hơn mười giờ, những người có thực lực chênh lệch cũng đã sớm chết bên trong một số tử trận, mà người có thực lực cũng đã tìm được cách phá giải sương mù trong vòng hơn mười giờ này, tất cả đều xuất phát hướng về tổ địa của nhà họ Toàn, hòn đảo giữa hồ kia.
Cách nước hồ chuyển động rất đặc biệt, muốn lên đảo, không phải là chuyện trong chốc lát, mãi cho đến khi sắc trời hơi sáng, sương mù dày đặc bắt đầu tan đi, Toàn Cảnh Thiên cùng với những truyền thừa giả mới nhìn thấy hòn đảo ở trung tâm mặt hồ, mà thuyền dưới chân bọn họ cũng không phải trực tiếp đi về phía đảo giữa hồ, mà là đi về một hướng khác bên cạnh đảo giữa hồ, muốn lên đảo còn cần thời gian nhất định.
Hơn hai ngàn người nhà họ Toàn tập trung bên trên đảo giữa hồ, ở trước một từ đường, tộc lão kết thúc dâng hương.
“Nếu như đều chuẩn bị xong, vậy thì bắt đầu đi” Tộc lão quay người, chống quải trượng: “Đây là chiều hướng phát triển của nhà họ Toàn chúng ta, cũng không có khả năng luôn luôn ẩn nấp và nhãn nhịn được, truyền thừa liên tiếp vỡ vụn, nhà họ Toàn chúng ta cũng phải làm ra thay đổi, có tin tức của Cảnh Thiên không?”
“Cậu ấy đã ở trên mặt hồ” Một thành viên nhà họ Toàn đáp.