Con Rể Quyền Quý

Chương 2429



Chương 2429:

Đột nhiên, một luồng ánh sáng chói mắt chiếu đến chỗ Trương Thác, Trương Thác đã sớm quen thuộc với bóng tối vô ý thức đưa tay che mắt, kinh nghiệm chiến đấu và ý thức mạnh mẽ khiến Trương Thác đã nhận ra có cái gì không đúng, cơ thể anh vô ý thức lùi lại mấy bước.

“Kengl”

Một tiếng giòn vang vang lên, ngay ở chỗ Trương Thác vừa mới đứng, mặt đất bị chém ra một khe hẹp, đó là một thanh đao, mũi đao đã rỉ sét, người cầm đao là một võ sĩ mặc khôi giáp, một đao vừa rồi xuất phát từ chính tay võ sĩ này.

Sau khi võ sĩ chém ra một đao bèn duy trì một động tác chém, dừng lại tại đó, không hề tấn công thêm nữa.

Ngay lúc Trương Thác đang thấy khó hiểu, lại có thêm một luồng ánh sáng nữa chiếu đến chỗ Trương Thác.

Trong nháy mắt khi tia sáng đó chiếu lên trên người Trương Thác, võ sĩ khôi giáp lại động, tốc độ của anh ta cực kỳ nhanh, nhanh đến mức Trương Thác cũng cảm thấy sợ hãi, Trương Thác gần như né tránh theo bản năng, thanh đao rỉ sét kia lập tức xẹt qua trước người Trương Thác, chém nứt mặt đất trước chân Trương Thác.

Trương Thác nhìn bóng người quỷ dị trước mặt này, anh không biết võ sĩ này chui ra từ chỗ nào, càng không biết rốt cuộc đối phương là người phương nào.

Lúc Trương Thác còn đang cảm thấy khó hiểu, lại một tia sáng nữa chiếu lên trên người Trương Thác, võ sĩ kia lại bắt đầu tấn công Trương Thác lần nữa.

Lần này Trương Thác đã sớm chuẩn bị, không tiếp tục bị ánh sáng chói mắt ảnh hưởng đến nữa, đối mặt với một đao.

võ sĩ chém tới, dưới tốc độ tấn công cực nhanh của đối phương, Trương Thác tiến hành né tránh với một góc độ khéo léo, sau đó đá ngang một cú vào bên hông đối phương.

Một cú đá này không khiến võ sĩ kia động một chút nào, ngược lại là Trương Thác phải lùi lại mấy bước.

“Người đồng!”

Sau khi tiếp xúc, trong nháy mắt Trương Thác đã phát hiện ra võ sĩ không thích hợp.

Lúc này, lại có thêm một tia sáng mạnh nữa chiếu đến, võ sĩ tấn công thêm lần nữa, Trương Thác lập tức hiểu ra, võ sĩ sẽ căn cứ vào sự chỉ dẫn của tia sáng để tấn công mục tiêu, khi tỉa sáng biến mất, võ sĩ sẽ dừng lại tại đó.

Sau khi biết được điểm ấy, võ sĩ thần bí này đối với Trương Thác mà nói, cũng không còn đáng sợ như vậy, dù sao sự sợ hãi lớn nhất của con người đến từ thứ mà mình không biết.

Lần này, Trương Thác nhìn chằm chằm vào động tác của võ sĩ, tìm đúng điểm yếu lúc võ sĩ tấn công, liên tục đá ra ba cú vào đầu, ngực và hạ bàn của võ sĩ.

Võ sĩ chỉ chém ra một đao, Trương Thác đã ra ba chiêu, đồng thời võ sĩ còn không thể chém được vào góc áo của Trương Thác, ngược lại là chiêu nào của Trương Thác cũng trúng, chênh lệch ở trong đó đã rất rõ ràng.

Thật ra chiêu thức của võ sĩ này cũng rất mạnh, nếu như gặp phải cao thủ bình thường, sợ rằng sẽ chịu thiệt thòi lớn dưới cú chém của võ sĩ, nhưng Trương Thác lại khác, kinh nghiệm chiến đấu của anh, bao gồm năng lực phản ứng cận chiến, năng lực đối ứng đã được mấy người Huyền Thiên Lân huấn luyện đặc biệt, chỉ từ cận chiến mà nói, cho dù là Huyền Thiên Lân cũng không mạnh bằng Trương Thác, trên một điểm này, Trương Thác đã làm ra đến mức mạnh nhất.

Trương Thác đá ra ba cú này, không vì để phá hủy võ sĩ bằng đồng, mà chỉ muốn tìm ra cơ quan của đối phương mà thôi, giống như người máy ở trong Chỉ Lăng Tây Hạ, nhưng mà ba cú đá này cũng không tạo ra hiệu quả gì, tia sáng không biến mất, người đồng tiếp tục tấn công về phía Trương Thác.

Lần này Trương Thác không còn tiến hành tấn công một mặt nữa, anh nhìn chằm chằm vào động tác chém của người đồng, sau đó cất bước tiến lên, trực tiếp bắt lấy hai tay người đồng rồi dùng sức kéo một cái.

“Đừng chiếu nữa, đó là đại ca của tôi!” Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên.