Con Rể Quyền Quý

Chương 2511



Ông Dũ thân là Phú Thần đỉnh phong, nên càng hiểu rõ giữa mình và Chí Tôn có sự chênh lệch như thế nào. Người khác không biết rõ, nhưng bản thân ông ta thì biết rất rõ, chỉ sợ cho mình thêm mấy chục năm nữa, mình cũng chưa chắc đã có thể bước chân vào cảnh giới Chí Tôn! Đó là mục tiêu cuối cùng mà một người Luyện Khí gắng sức cả đời.

Sắc mặt của những thủ lĩnh cường đạo khác đều trắng bệch, ngay cả nói chuyện cũng không thể thành lời.

Chí Tôn, đó chính là Chí Tôn đấy!

Trương Thác lên tiếng: “Quy phục, hay chết?”

Quy phục hay chết đây?

Bây giờ cũng không còn một thủ lĩnh cường đạo nào cảm thấy Trương Thác đang nói đùa nữa, lời anh nói chính là sự thật, Chí Tôn muốn mình chết, vậy mình dựa vào cái gì mà có thể sống?

Chẳng ai có thể ngờ được, Phú Thần đỉnh cao của Đảo Quang Minh đã xuất hiện vào ngày hôm nay, chỉ là một nhân vật nhỏ, còn nhân vật thứ hai xuất hiện, lại chính là Chí Tôn!

Đảo Quang Minh, rốt cuộc là một sự tồn tại như thế nào?

Những người có mặt ở đây, bao gồm cả ông Dũ, tất cả đều run lên cầm cập, ở trước mặt Chí Tôn, ngạo khí mà bọn họ có đều chẳng đáng để nhắc tới.

“Quy phục, hoặc chết, đưa ra lựa chọn đi” Trương Thác tiếp tục phát ra giọng nói khàn khàn.

Trường đao trong tay ông Dũ biến mất, ông ta cong hai gối, từ từ quỳ xuống.

“Tôi xin chọn quy phục…”

Ông Dũ cúi đầu quỳ xuống chịu thua, ở trước mặt Chí Tôn, ông ta không có sự lựa chọn nào khác, dù sao thì ông ta cũng không muốn chết.

Có ông Dũ dẫn đầu, những thủ lĩnh cường đạo khác cũng lần lượt quỳ xuống, và chọn quy phục, bọn họ không cố chấp, đối với bọn họ mà nói, quy phục một Chí Tôn không phải là chuyện mất mặt gì, ngược lại còn là một loại vinh quang. Dù sao thì cũng có quá nhiều người muốn đi theo Chí Tôn, nhưng lại chưa từng được Chí Tôn để mắt đến.

Trương Thác hơi gật đầu, sau đó chỉ vào mặt nạ trên mặt mình, mở miệng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, các người đã quy thuận Đảo Quang Minh, tất cả mọi người nhất định phải đeo mặt nạ này, toàn bộ hành động đều nghe theo sự chỉ huy của Đảo Quang Minh, nếu có kẻ tự ý hành động…”

Trương Thác nói đến đây, vung cánh tay lên.

Cùng lúc đó, bóng trắng phía sau anh chém một nhát, tia kiếm chém mở sảnh họp, chạy thẳng đến ngọn núi đối diện.

Sau đó, chỉ nhìn thấy ngọn núi đột ngột mọc lên từ mặt đất đó bị một kiếm chém ngang sườn.

Thực lực của Chí Tôn hiện ra không chút nghỉ ngờ vào giờ phút này.

Đám người ông Dũ cả người run lên.

“Từ hôm nay trở đi, các người hãy nghe hiệu lệnh của tôi.”

Hư ảnh sau lưng Trương Thác biến mất, anh xoay người đi ra khỏi sảnh họp: “Từ sau đêm nay, các người sẽ không còn được gọi là cường đạo nữa, mà tất cả mọi người, chỉ có một cách gọi ở bên ngoài, đó là Địa ngục hành giả”

Giọng nói của Trương Thác vừa dứt, cả người đã biến mất trong tầm mắt của rất nhiều thủ lĩnh cường đạo.

Cho đến khi anh rời đi đã được vài phút, ông Dũ mới run rẩy đứng dậy, đối với bọn họ mà nói, sự xuất hiện của cao thủ Chí Tôn, thực sự là quá chấn động.

Đám người ông Dũ nhìn về phía vết cắt ở sườn của ngọn núi cao đối diện, trong lòng hít ngược một ngụm khí lạnh. Nếu đối phương muốn, chỉ cần thuận tiện vung tay, cũng có thể lấy tính mạng của đám người bọn họ, ngay cả ông Dũ, người mạnh nhất ở nơi này cũng không có bất cứ năng lực phản kháng nào dưới một kiếm này.

Trương Thác rời đi trong đêm đen, trở về thành Bắc Hà.