Anh không giết đám người ông Dũ, là bởi vì hiện giờ anh rất cần những người này, khiến những người này sợ hãi Đảo.
Quang Minh, thì có thể tạm thời mặc mình sử dụng.
Hiện giờ, ngoại trừ bản thân anh ra, không có bất cứ người nào biết rốt cuộc Đảo Quang Minh là một sự tồn tại như thế nào. Lúc này, Đảo Quang Minh hiện ra trước mắt người khác thật thần bí và mạnh mẽ, nhưng bản thân anh biết rất rõ, mình chẳng qua chỉ là một người không có binh trong tay mà thôi, ngược lại Hoàng Trạch Minh nói đã chuẩn bị đủ rồi, cũng đã tìm được một vài thành viên nòng cốt, nhưng cụ thể tình huống là gì thì anh vẫn chưa rõ.
Hoàng Trạch Minh sắp xếp cho Trương Thác một nơi ở trong thành Bắc Hà, cũng không quá bắt mắt, không phải là khu nhà cao cấp to lớn gì đó, mà chỉ là khu nhà giàu cực kỳ tiêu chuẩn ở trong thành Bắc Hà, một khu dân cư Bắc Hà, có thể nói là khu dân cư quan trọng nhất ở trong thành này.
Người ở trong khu dân cư Bắc Hà không giàu thì quý, nếu người nào có thể sở hữu một ngôi biệt thự độc lập ở khu dân cư này, vậy người đó hoàn toàn có thể rất có quyền lực ở trong thành Bắc Hà.
Tuy răng Trương Thác không biết những hãng xe cao cấp ở nền văn minh tâm Trái Đất, nhưng căn cứ theo tạo hình của những chiếc xe đó, và người đẹp ngồi trên ghế phụ lái, thì anh cũng có thể nhận ra, những chiếc ra vào khu dân cư này đều là xe sang cả.
Nơi ở mà Hoàng Trạch Minh sắp xếp cho anh là một ngôi nhà cao tầng, bên trong có hai phòng ngủ, một phòng khách, trang trí vô cùng có cảm giác công nghệ, ở đây sử dụng những thứ mà người ở bề mặt Trái Đất thường tưởng tượng ra. Các công năng như có thể thay đổi nhiệt độ trong phòng, thay đổi độ ẩm, kiểm tra các chức năng cơ thể con người bất cứ lúc nào, tất cả đều được hiện thực ở nền văn minh tâm Trái Đất, hơn nữa, đây chỉ là những thứ cơ bản nhất mà thôi.
Hoàng Trạch Minh đã ở bên trong đợi Trương Thác.
Anh vào phòng, mặt nạ của anh đã được tháo xuống trước khi tiến vào trong khu dân cư.
“Chuyện sắp xếp đến đâu rồi?” Trương Thác thuận tay ném mặt nạ sang một bên.
Hoàng Trạch Minh cung kính đáp: “Báo cáo đại nhân, đã hoàn toàn chuẩn bị xong xuôi rồi, tôi đã thông báo cho bọn họ, ngày mai đại diện các nơi đều sẽ tới đây”
Đại diện các nơi mà ông ta nói chính là người mà ông ta đã bồi dưỡng từ mấy năm gần đây, để trở thành thành viên nòng cốt đầu tiên của Đảo Quang Minh.
Trương Thác gật đầu: “Bên phía những cường đạo đó, tôi cũng cho người đi nói chuyện rồi, ngày mai ông có thời gian thì qua đó thu nhận đi, còn nữa, những mặt nạ và quần áo mà tôi đã nói với ông, mau làm nhanh nhất có thể rồi phát ra”
“Rõ” Hoàng Trạch Minh gật đầu, nhưng chợt ông ta lại có hơi nghi ngờ: “Đại nhân, những cường đạo bên ngoài đó lấy họ Dũ kia làm đầu, chẳng ai chịu phục, bọn họ thật sự bằng lòng quy phục chúng ta sao?”
Đôi mày của Trương Thác hơi nhíu lại: “Ông chỉ cần đi làm là được”
Hoàng Trạch Minh lộ vẻ mặt khẩn trương, vội vàng nhận lỗi: “Đại nhân, tôi hiểu rồi, là do tôi lắm lời.
“Được rồi, chuyện cứ như vậy đi, tôi phải đi nghỉ ngơi rồi.”
Trương Thác phất tay.
Hoàng Trạch Minh vô cùng thức thời mà rời đi.
Đợi sau khi ông ta ra khỏi cửa, Trương Thác thở dài một hơi, anh ngược lại không muốn bày ra bộ dáng người lạ chớ có lại gần như vậy, thời gian ở chung với Lâm Ngữ Lam đã khiến anh giảm bớt không ít lệ khí trên người. Nhưng đối với những người này, anh không bày ra chút dáng vẻ thì sẽ không có người nào sợ anh, cũng sẽ không có người nào phục anh.
Giờ đã là đêm khuya, Trương Thác ngáp một cái, nằm nhoài trên giường ngủ rất say.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, anh đúng giờ thức dậy, mở tủ lạnh, một đống nguyên liệu nấu ăn chưa từng thấy qua và những đồ gia vị mới lạ xuất hiện trong tâm nhìn của Trương Thác. Những thứ này rất nhanh đã kích động trái tim đầu bếp của anh, anh lôi những nguyên liệu nấu ăn này ra rồi nghiên cứu cẩn thận.