Hoàng Trạch Minh hít một hơi thật sâu! Bà chủ trước kia chính là Chí Tôn, mà vị đại nhân ngày hôm qua đó là Phú Thần đỉnh phong, hơn nữa đó chỉ là thực lực thể hiện ra ngoài, còn thực lực thật sự thì không biết.
Ngoại trừ hai vị cao thủ này ra, lại còn có một Chí Tôn nữa!
Hiện giờ, Hoàng Trạch Minh tổng cộng đã gặp ba thành viên của Đảo Quang Minh, trong đó có hai đại Chí Tôn, một người thực lực khó lường. Đảo Quang Minh này ở trong lòng Hoàng Trạch Minh, đã được thăng lên danh hiệu “khủng khiếp”.
Tuy rằng ông ta đã sớm vô cùng tôn kính, nhưng lúc này, vẫn khiếp sợ vì thực lực mà Đảo Quang Minh thể hiện ra ngoài.
Vê phần Úc Trí Doãn, sau khi ông ta nhận được tin tức này, cũng vô cùng ngạc nhiên, đầu óc trống rỗng, có thế nào ông ta cũng không ngờ, cái tên của thế lực mà mình đã nhắc tới khi ấy, lại khủng khiếp đến mức này.
Các đại thế lực ở thế giới này có rất nhiều cơ sở ngầm, tin tức nhạy bén, tin liên quan đến chuyện đêm qua, Đảo Quang Minh có một Chí Tôn tới tìm cường đạo, giống như gió cuốn càn quét khắp toàn bộ các thế lực lớn nhỏ trong thành Bắc Hà. Trong lúc nhất thời, ba chữ Đảo Quang Minh trở thành một đề tài nóng bỏng nhất.
Mà Trương Thác khơi dậy tất cả những chuyện này, lại hoàn toàn không quan tâm đến. Điều mà anh cần làm cũng đã làm xong, hiện giờ chỉ xem ngọn gió này thổi trong thành Bắc Hà như thế nào. Trương Thác biết rất rõ, một thế lực cần phải dựa vào người truyền bá, và tuyên dương, mà việc mình cần làm cũng đã đủ rồi.
Chín giờ sáng, một tiếng sau khi Trương Thác thức dậy, anh đã nếm thử những nguyên liệu nấu ăn chưa từng thấy qua trong tủ lạnh đó và những gia vị mới lạ một lần, cuối cùng cũng hiểu được những thứ này nên sử dụng như thế nào, sau đó anh ra tay, nấu một bữa sáng đẹp mắt, trong tay của đầu bếp Trương, hương thơm rất nhanh đã lan ra bốn phía.
Trương Thác đã ăn lương khô suốt mấy ngày, cuối cùng sáng nay cũng không phụ cái dạ dày của mình.
Anh thay quần áo rồi mở cửa phòng, đi ra bên ngoài. Anh dự tính từ từ quan sát thành Bắc Hà này, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì trong khoảng thời gian sắp tới, nơi này sẽ biến thành căn cứ địa của mình, đợi sau khi mình phát triển Đảo Quang Minh xong, lại rời đi sau.
Trương Thác nhàn nhã đi lại bên trong thành Bắc Hà, thời gian này xe cộ trên đường nối đuôi nhau không dứt, có người mải đi làm vội vội vàng vàng, nhìn từ điểm này xem ra không khác với bề mặt trái đất là mấy, chỉ là ngẫu nhiên có thể nhìn thấy mấy người luyện khí đi muộn đành phải sử dụng phương pháp bay trên không trung, kết quả bị người của học viện phụ trách tình hình trị an giao thông trên đường ngăn lại, phạt một khoản tiền, ở trong thành Bắc Hà này, không cho phép tùy tiện bay lên không trung.
So với bê mặt trái đất mà nói, chuyên ngành ở tâm trái đất càng thêm đa dạng hóa, cái gì mà đầu bếp, bán hàng, nhân viên nghiệp vụ, kỹ thuật viên gì đó đều đủ cả, các màn hình led trên đường không ngừng chiếu quảng cáo, có minh tinh điện ảnh và ngôi sao ca nhạc làm người đại diện cho đủ loại sản phẩm, con người ở nơi này vì cuộc sống cũng phải bôn ba bận rộn.
Điểm khác biệt duy nhất ở đây chính là, ở bề mặt trái đất, người lớn thường trò chuyện về thành tích học tập của con mình, mà ở chỗ này người lớn thường nói chuyện xem đứa nhỏ nhà mình đã có thực lực nào rồi.
Trương Thác nhìn tất cả mọi thứ ở trong mắt, thở phào một hơi, có đôi khi thứ không biết mới chính là thứ mang đến cho con người ta sợ hãi nhất, mỗi một nền văn minh đều gần như là giống nhau, đương nhiên đây chỉ là dưới tình huống cho mình là sự tồn tại duy nhất, nếu như hai nền văn minh đụng vào nhau, tia lửa trong lúc này, cũng không phải là chuyện mà một bữa đồ nướng có thể giải quyết.
Trương Thác đi dạo trong cửa hàng, đi khắp nơi một lượt, cho dù anh có tiền cũng không dám phung phí, dù sao Úc Trí Doãn cũng đã từng nhắc nhở qua, tin tức về thân phận của anh đang bị truy nã ở khắp nơi, một khi chính mình sử dụng bất kỳ thứ gì có liên quan đến tin tức về thân phận sẽ kinh động đến học viện, đây chính là chỗ rất bất tiện của thời đại này, số liệu của mỗi người đều không còn tính riêng tư.