“Thời gian tôi phái người đi cũng không dài, trong thời gian ngắn như thế đã có thể giải quyết được những người kia, thành Bắc Hà này, từ khi nào lại có một nhân vật như thế, đúng là thú vị, tôi muốn tư liệu về cậu ta, ngày mai, tôi sẽ tự mình đến săn sóc cậu ta!”
“Rõ!” Người đàn ông trung niên kia dùng lực gật đầu, sau đó rời khỏi phòng làm việc, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Ngay sau đó một bức ảnh chụp Trương Thác đã xuất hiện trên màn hình chiếu 3D trên bàn ngài Ngưu.
“Người này đến thành Bắc Hà lại không chịu cúi đầu lạy đỉnh núi, người trẻ tuổi bây giờ ấy mà, đúng là quá không có quy củ”
Sau khi nói xong câu này, ngài Ngưu vung tay lên, hình chiếu 3D biến mất.
Một đêm không xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm hôm sau, tám giờ sáng, Trương Thác vội vàng ở nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, hai ngày này xem tivi và nấu cơm chính là hứng thú lớn nhất của Trương Thác, hiểu rõ thế giới này, khám phá nguyên liệu nấu ăn khiến cho Trương Thác thấy rất hứng thú.
Trương Thác vừa mới nấu xong bữa sáng thì có tiếng chuông cửa vang lên.
Trương Thác tiện tay ấn một cái lên vách tường phòng bếp, hình ảnh bên ngoài cửa nhanh chóng được truyền đến, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Y Ngọc Điệp ăn mặc thời thượng đứng ở cửa, không ngừng nhấn chuông cửa.
Trương Thác ở nhà bếp điều khiến chốt mở cửa, sau khi cửa phòng mở ra, Y Ngọc Điệp rất tự nhiên đi vào, vừa vào trong nhà, cái mũi nhỏ xinh xắn của Y Ngọc Điệp giống như chó, không ngừng ngửi, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.
“Hôm nay lại có món ngon rồi” Y Ngọc Điệp đi về phía nhà ăn, vô thức nuốt nước miếng.
Lúc Y Ngọc Điệp nhìn thấy bữa sáng tinh xảo trên bàn cơm, hai mắt tỏa sáng, nước bọt cũng sắp chảy xuống.
“Cô đến ăn chực đấy hả?” Trương Thác bưng bát súp cay từ trong bếp đi ra, đặt trên bàn cơm.
Mặt Y Ngọc Điệp hơi đỏ lên, sau đó khẽ gật đầu, làm một nữ ngôi sao điện ảnh, Y Ngọc Điệp có được gương mặt và dáng người hoàn mỹ, bình thường người muốn mời cô ta ăn cơm xếp hàng dài từ thành Bắc Hà đến trấn Lôi Cực cũng chưa hết, thế nhưng chưa từng nghe qua Y Ngọc Điệp có scandal với ai, bây giờ cô ta thế mà lại chủ động đến nhà một người đàn ông.
Y Ngọc Điệp rất không muốn thừa nhận là mình đến ăn chực, thế nhưng cô ta sợ một khi mình lắc đầu thì người đàn ông này sẽ không cho cô ta ăn cơm nữa.
Từ dáng vẻ hôm qua người đàn ông này vừa mới ra tay đã nảy sinh ý định giết người, Y Ngọc Điệp không chút hoài nghi người này sẽ từ chối mình.
Trương Thác ngồi xuống trước bàn ăn, sau đó nhìn về hướng nhà bếp, chậc chậc.
“Bát đũa ở chỗ đó, cô tự lấy đi”
“Được rồi” Y Ngọc Điệp nghe xong thì hưng phấn đi vào bên trong nhà bếp lấy bát đũa.
Lúc Y Ngọc Điệp bưng bát súp cay uống vào một ngụm, cô †a thở dài một hơi, trên mặt đều là thỏa mãn.
Ngay tại tối hôm qua, sau khi Y Ngọc Điệp ăn cơm tối ở nhà Trương Thác xong, cô ta vẫn luôn cảm thấy chưa thỏa mãn, đã lâu rồi con sâu tham ăn trong người cô ta chưa từng xuất hiện, lúc này hành hạ cô ta cả đêm, Y Ngọc Điệp lấy hết món ngon trong nhà ra, nhưng lại không bằng một phần mười món ngon của bữa tối, mùi vị đó, Y Ngọc Điệp chỉ nghĩ thôi cũng thấy nước bọt sắp chảy ra.
Cả đêm Y Ngọc Điệp không tài nào ngủ được, cô ta nhìn chăm chằm đồng hồ, chờ trời vừa sáng, cô ta đã vội vàng đến bấm chuông cửa, sau khi ăn được món ngon, Y Ngọc Điệp mới cảm thấy cả người thoải mái.