Sau khi Trương Thác quét mã thân phận, đồng thời nộp tiền thế chấp gì đó ra, cuối cùng cũng đi bộ vào trong thư viện sách, được biết tất cả hành động của anh đều được camera giám sát ghi lại, cho dù quyển sách chỉ bị tổn hại một góc, chỗ tiền nộp thế chấp kia cũng sẽ không còn nữa.
Trương Thác đi một vòng quanh thư viện, trong thư viện lớn như thế lại không một ai, trên từng kệ sách, sách được xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Trương Thác nhìn danh mục sách có trong này, tìm gần nửa tiếng mới tìm được một cuốn sách có liên quan đến đồ đẳng, chẳng qua cũng không phải là rất nhiều, nhưng cũng đủ cho Trương Thác hiểu được đại khái là có ý gì, sau đó Trương Thác tìm khắp toàn bộ thư viện cũng không tìm được cuốn sách thứ hai có liên quan đến đồ đẳng.
Dựa theo tin tức mà Trương Thác có được mà nói, đồ đẳng là một loại tồn tại giống như tín ngưỡng, đồ đằng có thể giao phó sinh mệnh cho anh linh, ở thời kỳ viễn cổ, đồ đẳng quản lý hết mọi thứ trong thiên hạ, có tất cả ba đồ đăng lớn, nhưng ba loại đồ đẳng này, mỗi một chỗ đều có cách gọi khác biệt về nó, thậm chí ở mỗi một thời đại, dáng vẻ của đồ đăng sẽ thay đổi, vô cùng phong phú, hoàn toàn không cách nào xác định được.
Tuy lượng tin tức vô cùng ít ỏi, nhưng Trương Thác có thể phân tích ra được đại khái, nếu như đồ đăng thật sự là một thứ tồn tại trong truyền thuyết của nền văn minh tâm trái đất, Tà Thần tự xưng là đồ đẳng, vậy lai lịch của ông ta còn cần phải cân nhắc, đương nhiên Trương Thác cũng không hoàn toàn tin tưởng vào Tà Thần, ai biết hai chữ đồ đằng này có phải do Tà Thần cố ý nói ra hay không.
Chớp mắt một cái thời gian đã đến giữa trưa.
Trên máy truyền tin của Trương Thác nhận được mấy tin tức, trong đó rất nhiều tin tức đều có liên quan đến Đảo.
Quang Minh, truyền thông cũng đã bắt đầu chú ý đến tổ chức bí ẩn này, dưới tốc độ làm việc của Hoàng Trạch Minh, truyền thông đã đưa tin, có cường đạo ở bên ngoài thành hoành hành, bị người của Đảo Quang Minh ra mặt ngăn lại.
Những người của Đảo Quang Minh này đeo mặt nạ khủng bố, tự xưng là Địa Ngục Hành Giả, nhưng cách làm việc của bọn họ lại rất chính nghĩa.
Trong lúc nhất thời một chủ đề sự tồn tại của Đảo Quang Minh là tốt hay xấu đã nhanh chóng leo lên đâu website của thành Bắc Hà, tất cả cư dân có hộ khẩu ở thành Bắc Hà đều có thể phát biểu thái độ của mình, chẳng qua cũng không có nhiều người ủng hộ sự tồn tại của Đảo Quang Minh, dù sao một thế lực mới xuất hiện sẽ khiến cho người ta cảm thấy bất an.
Trương Thác thảnh thơi đi ra khỏi thư viện, đi về phía khu dân cư.
Ởchỗ cổng khu dân cư, Trương Thác đột nhiên nhìn thấy một ông lão tóc bạc ăn mặc chỉnh tề ngồi ở cổng khu chung cư, trước mặt ông lão này, thế mà lại bày một bộ cờ tướng.
Vẻ mặt Trương Thác tràn ngập hiếu kỳ đi đến, nhìn bàn cờ trước mặt ông lão này, đến gần mới phát hiện ra, thứ này và cờ tướng vẫn có chút khác biệt, nhưng cũng không quá nhiều, ít nhất thì ranh giới không quá xa, về phần bàn cờ, tuyến đường đi cũng như thế.
“Sao vậy, cậu cũng hiểu về cờ à?” Ông lão tóc bạc nhìn thấy Trương Thác nhìn chằm chằm vào bàn cờ, có chút hưng phấn hỏi.
Trương Thác lắc đầu đáp.
“Tôi không hiểu lắm về mấy quy tắc này, nhưng có chút hứng thú.”
“Không hiểu cũng chẳng sao” Ông lão nghe xong thì vẻ mặt càng thêm hưng phấn, vội vàng lấy ra một chiếc ghế cho Trương Thác ngồi xuống.
“Nào chàng trai trẻ, tôi dạy cho cậu, dạy cho cậu một vài quy tắc, chúng ta lại chơi”
Ông lão nói xong cũng không chờ Trương Thác trả lời đã nói cho Trương Thác nghe, Trương Thác cũng rất hứng thú nghe.
Nghe đến sau cùng, Trương Thác cũng đã phát hiện ra, một số tên gọi của quân cờ ở chỗ này có chút khác biệt, ví dụ như xe bên trong cờ tướng thì ở đây gọi là hổ, nhưng tác dụng thì giống nhau.
“Sao nào, chàng trai trẻ, cậu nghe hiểu không? Nghe hiểu thì chơi một ván nhé, cái này rất đơn giản, tôi sẽ hướng dẫn cậu chơi, cam đoan cậu sẽ nghiện.” Ông lão híp mắt nhìn Trương Thác, dáng vẻ kia giống như một tên lừa đảo.