“Chẳng qua tôi đã phái người đến đại khu nghe ngóng, chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ có tin tức của bà chủ”
“Được rồi, nếu như có tin tức của cô ấy thì nói cho tôi biết trước tiên” Trương Thác cảm thấy hơi mất mát.
“Ông đi xuống làm việc của mình đi”
Hoàng Trạch Minh rời đi, Trương Thác cầm nhẫn ra xem, ánh mắt anh đều tập trung bên trên chiếc nhẫn này, đại biểu cho toàn bộ nỗi nhớ nhung của anh.
“Lâm Ngữ Lam, rốt cuộc em đang ở đâu, đang làm gì, em dẫn dắt anh đến đây lại không lưu chút manh mối nào”
“Nhóc con” Mấy ngày nay Tà Thần chưa lên tiếng lại đột nhiên mở miệng nói chuyện.
“Cậu dự định phát triển thế lực ở nơi này rồi hả? Cậu nghĩ kỹ chưa thế, việc này không đơn giản như mặt ngoài đâu, theo như tin tức gần đây nhất mà tôi nghe ngóng được, những cường đạo kia đều có Hoành Sơn Thất Thái Bảo chống lưng, bảy người này có danh tiếng như thế, tất cả đều là Khống Linh, hơn nữa thực lực không kém, cậu muốn làm loại bạch khấu này, đầu tiên là phải giải quyết bọn họ, chỉ khi nào cậu giải quyết được bọn họ thì học viện sẽ còn tiếp tục làm ăn với cậu? Đảo Quang Minh này của cậu sẽ biến thành một loại hình thức cường đạo khác.”
Trương Thác khẽ lắc đầu.
“Tôi tự có dự định của mình”
Tà Thần khẽ cười đáp.
“Tôi không biết cậu định làm gì, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, học viện này cũng chỉ là thế lực khu Vạn Sơn mà thôi, ngoại trừ khu Vạn Sơn thì toàn bộ tâm trái đất này có ba thế lực lớn khác, cho dù cậu có thể chung sống hòa bình với học.
viện, nhưng một nguồn thế lực đột nhiên ngoi lên như thế, tất nhiên sẽ bị ba thế lực khác kia chú ý tới, khu Vạn Sơn và ba thế lực lớn kia vẫn luôn là sự tồn tại cân bằng, cậu xuất hiện phá hủy loại cân bằng này, đến lúc đó sự tình sẽ phát triển như thế nào cũng không phải là chuyện mà cậu khống chế được”
Trương Thác mỉm cười đáp.
“Vậy ông là thế lực nào?”
Tà Thần kiêu ngạo nói.
“Tôi không thuộc về bất kỳ thế lực nào hết, bọn họ còn chưa có tư cách để Đồ Đằng thuộ: Tà Thần nói đến đây, đột nhiên kịp phản ứng.
“Nhóc con, cậu lôi kéo tôi”
Trương Thác nhún vai, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, đi đến thư viện sách của thành Bắc Hà.
Đồ đằng? Trương Thác chính là muốn đi xem đồ đằng mà Tà Thần nói đến là thứ gì.
Trên đường đến thư viện, Trương Thác không chỉ một lần gài hàng Tà Thần, thế nhưng Tà Thần vẫn luôn ngậm miệng không nói, hoàn toàn đã có kinh nghiệm.
Thư viện thành Bắc Hà là do ba học viện lớn quản lý chung, bên trong lưu trữ rất nhiều sách, tài liệu, đồng thời đi vào học viện cần phải giao ba mươi triệu tiền thế chấp, đây cũng tương đương với gần tám tháng lương cơ bản của một thầy giáo học viện.
Ở một thế giới mà khoa học kỹ thuật đã vượt mức quy định còn có thứ như loại hình sách báo chất đống này, nói là đồ cổ cũng không đủ, hành động như thế khiến cho thư viện vô cùng quạnh quẽ, chẳng qua ba học viện lớn cũng không quan tâm, thư viện không có ai cũng là chuyện bình thường, nhưng mỗi một tòa thành đều phải có một kiến trúc như thế mới được.