Ba đệ tử nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều kinh ngạc vui mừng hoan hô, không ngừng vẫy tay với phía trên, bắt đầu hò hét.
“Đại nhân, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ, học viện phái người tới đây, chúng ta đi cùng không?” Úc Trí Doãn dời mắt nhìn về phía Trương Thác.
Trương Thác khẽ lắc đầu: “Đây không phải là tới cứu người!”
“Không phải tới cứu người sao?” Úc Trí Doãn sửng sốt.
Trương Thác gật đầu: “Nếu là cứu người, sao có thể không sắp xếp máy bay trực thăng vận chuyển cỡ lớn, những máy bay trực thăng này, toàn bộ đều là dùng cho võ trang chiến đấu, nhân số tối đa là năm người, trên mỗi máy bay trực thăng đều đã trang bị vũ khí, ông quan sát cẩn thận một chút, người ở bên trong gần như đều ngồi đầy, đây căn bản không phải tới cứu người, mà là muốn… Diệt khẩu!”
“Diệt khẩu!” Úc Trí Doãn cảm thấy giật mình.
Trương Thác liếc mắt nhìn ba đệ tử vẫn đang vui sướng, nhỏ giọng nói với Úc Trí Doãn: “Đi thôi!”
Úc Trí Doãn không ngập ngừng, đi theo Trương Thác ra khỏi ban công.
“Anh, người của học viện tới cứu chúng ta, chúng ta được cứu rồi!” Lâm Giai Thụy nhìn thấy Trương Thác và Úc Trí Doãn muốn đi, vội vàng nói.
Trương Thác và Úc Trí Doãn không để ý tới Lâm Giai Thụy, nhanh chóng rời đi, hai bọn họ không dám đi quá nhanh, sợ đối phương chú ý tới, nhưng Trương Thác xem nhẹ sát tâm của đối phương, sau khi thấy Trương Thác và Úc Trí Doãn muốn rời khỏi ban công, sáu chiếc máy bay trực thăng đột nhiên nổ súng.
“Pằng pằng pằng pằng!”
Văn minh tâm trái đất phát triển hơn xa bề mặt trái đất, uy lực của vũ khí cũng khủng bố hơn bề mặt trái đất nhiều, trong tiếng nổ mạnh, ban công vốn trang trí cao cấp xa hoa lập tức trở nên đổ nát, một giây trước ba đệ tử còn vui mừng, chỉ trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, bối rối chạy trốn ở trong lửa đạn.
“Mấy chiếc trực thăng này… Không phải là tới cứu chúng ta!” Ngô sư tỷ hét lớn một tiếng.
Gương mặt Triệu sư huynh trắng bệch: “Là lực lượng cơ động! Là lực lượng cơ động của học viện Thiên Vũ! Bọn họ là tới diệt khẩu! Bọn họ muốn thống trị tất cả ở trấn Lôi Cực!
Chúng ta không thể thoát được! Bọn họ không muốn thả chúng ta ra ngoài, bọn họ muốn tiêu diệt cả thành phố, càng máu lạnh hơn Đảo Quang Minh!”
“Nhìn kìa!” Ngô sư tỷ chỉ phía bầu trời, trên trăm máy bay trực thăng lượn vòng, chỉ chít, tràn đầy trời đất.
Một giây sau, trên trăm máy bay trực thăng cùng nổ súng, lửa đạn cuốn sạch cả trấn Lôi Cực.
Tà túy đang lượn vòng ở phía dưới một tòa nhà chú ý tới chuyện này, phát ra tiếng gào thét buồn bực như trâu rống.
“Tà túy, chớ càn rỡi”
Hai bóng người từ trên trời mà đến, ngự kiếm đạp gió.
“Tôi là Kiếm Danh Sơn của Kiếm Cốc!”
“Tôi là Kiếm Thanh Loan của Kiếm Cốc!”
Kiếm Danh Sơn của Kiếm Cốc! Kiếm Thanh Loan của Kiếm Cốc! Hai người này nhìn khoảng đều hơn ba mươi tuổi, Danh Sơn là nam, Thanh Loan là nữ, đạp kiếm mà đến, phía sau hai người có một hư ảnh bay ra.
“Anh Linh!” Úc Trí Doãn trợn to mắt: “Đây là hai Chí Tôn!
Kiếm Cốc là thế lực tu hành đứng đầu khu Vạn Sơn, trong môn có vô số cao thủ, chuyên tu luyện kiếm đạo, lực sát thương mạnh mẽ, nghe nói trong cao thủ cùng cấp bậc, người của Kiếm Cốc mạnh hơn hẳn một đoạn”
Lúc này Trương Thác đã rời khỏi ban công, anh thấy hai kiếm tu kia xông thẳng xuống chỗ tà túy.
Trên trăm máy bay trực thăng bắt đầu bắn ra ngọn lửa, cuốn sạch cả thành phố, trấn Lôi Cực vốn vô cùng yên tĩnh, lúc này bắt đầu trở nên hỗn loạn, từng bóng người không biết chui từ trong góc nào ra, chạy tán loạn khắp nơi trong trấn Lôi Cực.