Đám người Lâm Giai Thụy cũng luống cuống chân tay chạy ra khỏi ban công, mặt cả đám xám như tro tàn, trong mắt đều là hoảng sợ, hoàn toàn không còn vui sướng như vừa rồi.
Ngọn lửa trên máy bay trực thăng tiếp tục phun ra, tòa nhà chỗ đám người Trương Thác vừa ở, từng cửa thủy tinh vỡ nát ra.
Bụi mù nổi lên bốn phía, thực lực dưới cao thủ Phú Thần gặp phải những ngọn lửa này sẽ phải chết.
Tìm một căn phòng được ngăn cách bởi mấy vách tường, Trương Thác dẫn Úc Trí Doãn trốn vào trong.
Dưới ngọn lửa của máy bay trực thăng đám người Lâm Giai Thụy đã rối loạn, chạy loạn khắp nơi trong tòa nhà, chỉ nghe Triệu sư huynh hét thảm mị šng, chân của anh ta bị trúng đạn, may mà anh ta chỉ bị mảnh đạn bắn trúng, nếu trực tiếp bị viên đạn bản trúng, chỉ sợ một chân của anh ta đã bị nổ nát.
Lâm Giai Thụy và Ngô sư tỷ vội vàng dẫn theo Triệu sư huynh đi tìm chỗ ẩn nấp, che đầu, sợ tới mức run lẩy bẩy.
Bắn phá như vậy giằng co khoảng một phút, đối với đám người Lâm Giai Thụy mà nói, trong một phút này giống như dài một thế kỷ.
Lúc ngọn lửa dừng lại, xung quanh là một vùng bụi mù, mỗi người đều mặt xám mày tro.
Ánh mắt Trương Thác nhìn bên ngoài tòa nhà, nhìn thấy rõ những máy bay trực thăng này đang lượn vòng trên trời, từng bóng người nhảy từ trong buồng máy bay ra, những người này đều đeo mặt nạ quỷ màu đen, giống y như cách ăn mặc của địa ngục hành giả.
Úc Trí Doãn cũng nhìn thấy cảnh như vậy xong, ông ta trầm giọng nói: “Đại nhân, lần này thực sự là phía chính phủ muốn đối phó chúng ta, tối đa nửa tiếng sau, chuyện địa ngục hành giả của Đảo Quang Minh tàn sát hàng loạt dân trong thành phố sẽ lan truyền lên mạng! Đây là muốn bức Đảo.
Quang Minh chúng ta đứng về phía đối lập với chính phủ và nhân dân mà, chúng ta vốn định làm bạch khấu, bọn họ lại cứ ép chúng ta làm cường đạo!”
Trương Thác khẽ lắc đầu: “Cường đạo và bạch khấu, chỉ là một cách nói mà thôi, được người dân thừa nhận chính là quan, không thừa nhận chính là giặc, chỉ cần đeo mặt nạ chính là Đảo Quang Minh, vậy chẳng phải cả thiên hạ người nào cũng có thể thành người của Đảo Quang Minh rồi sao?”
Trương Thác đứng dậy, phủi bụi ở trên người mình, đột nhiên xoay người hỏi: “Ông có biết, thứ quan trọng nhất của Đảo Quang Minh là gì không?”
Úc Trí Doãn muốn há miệng trả lời, nhưng phát hiện trong lòng mình thực sự không có một đáp án chắc chắn, cho nên ông ta lắc đầu.
Trương Thác cười nói: “Thực lực, nếu hôm nay Đảo Quang Minh muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành phố, vậy thì thực sự có thể tàn sát, nhưng người giả mạo Đảo Quang Minh, không làm được”
Trương Thác nhìn thoáng qua chỗ đám người Lâm Giai Thụy, trên đầu ba người có một mảng trần nhà lung lay sắp rơi xuống phía ba người, nhưng ba người không tự biết, bọn họ thậm chí còn chưa lấy lại tinh thần từ trong chuyện máy bay trực thăng bắn phá.
Thấy trần nhà sắp rơi xuống, bỗng nhiên Trương Thác lao ra, cùng kéo ba người đi trước khi bị rơi trúng.
“Rầm!”
Một tiếng rơi thật mạnh vang lên, bụi mù nổi lên bốn phía, một mảng trần nhà đập xuống vị trí vừa rồi của ba người, mảng trần nhà này dài khoảng hai mét, dày gân mười centimet, ba người đều cảm thấy trong lòng còn sợ hãi, vừa rồi bọn họ căn bản không cảm nhận được trần nhà rơi xuống, trong tình huống như vậy, lại không có bảo hộ, chắc chắn sẽ bị rơi trúng trọng thương.
Đám người Lâm Giai Thụy đều nhìn Trương Thác với ánh mắt cảm kích.
“Đi đi, vừa rồi ba người hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, rất nhanh sẽ có người lục soát tới, rời khỏi nơi này trước đi”
Trương Thác nói.
Lâm Giai Thụy cùng với Ngô sư tỷ và Triệu sư huynh cùng nhau đi ra bên ngoài tòa nhà, không đợi bọn họ đi tới tầng một, tiếng bước chân lập tức vang lên ở trong hành lang, đám người Lâm Giai Thụy sợ tới mức lập tức nín thở ngưng thần.