Nhìn thấy hai người đầy vết thương trở về, ông Dương để lộ ra vẻ ngoài ý muốn, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường.
Nhưng mà ngoài ý muốn trong mắt ông Dương, bị Trương Thác và Từ Trọng Vinh nắm bắt được.
“Ha ha, không hổ là hai Ngưng Kỳ, ra ngoài nhiều người như vậy, chỉ có hai người quay trở về.” Ông Dương võ tay: “Bản đồ đã thăm dò xong chưa?”
“Thăm dò xong rồi.” Từ Trọng Vinh gật đầu: “Cửa ở tận cùng bản đồ có thể rời khỏi trấn Lôi Cực, tôi muốn dân vợ và con rời đi.”
Sau khi Từ Trọng Vinh nói xong, đi vào trong một con đường khác.
Có thể nhìn thấy, sau khi Từ Trọng Vinh nói cửa ở tận cùng con đường có thể rời đi, đám phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh ông Dương đều lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ có ông Dương, trong mắt không tự giác xuất hiện một chút âm u.
“Ông đứng lại.” Ông Dương nhìn lướt qua Từ Trọng Vinh: “Tin tức về tận cùng con đường này là gì, khoan hãy lan truyền linh tỉnh, ông và vợ con ông cũng thành thật ở nơi này trước, chuyện kế tiếp tôi sẽ đi sắp xếp, hiểu rõ chưa?”
Từ Trọng Vinh quay đầu, cảm thấy khó hiểu nhìn ông Dương.
Ông Dương vấy tay: “Tôi tự có đạo lý của mình, không cần giải thích với ông, đều nghe kỹ đây, tin tức này chỉ có mấy người chúng ta biết, nếu lại có tin tức truyền ra, cảnh cáo trước, người nào cũng sẽ không dễ chịu!”
Khí trên người ông Dương tỏa ra dày đặc, linh khí khổng lồ phóng thích ra, đám phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh ông Dương đều không tự giác rụt cổ lại.
Từ Trọng Vinh kêu lên một tiếng đau đớn, bước chân hơi lùi về sau.
Trương Thác cũng như vậy.
Ông Dương hừ lạnh một tiếng: “Đều đã hiểu rõ, vậy thì đi xuống đi!”
Từ Trọng Vinh không rên một tiếng, nhanh chóng đi xuống.
Trương Thác cũng không nói gì, quay trở về ký túc xá.
Lúc Trương Thác tiến vào ký túc xá, Ngô sư tỷ và Triệu sư huynh nhìn thấy trước tiên, trên mặt hai người không che giấu ngoài ý muốn.
Úc Trí Doãn nhìn thấy vết đao trên người Trương Thác, không rên một tiếng, trong lòng đại khái có kết quả.
Một Phú Thần đỉnh phong, thậm chí có thể là Chí Tôn, trên người xuất hiện vết thương do binh khí lạnh mang tới tuyệt đối không phải bình thường tạo thành.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Tự mình băng bó, đừng vẩy máu ra khắp nơi.” Úc Trí Doãn tiện tay ném một cuốn vải băng bó, sau đó nói với những người còn lại: “Mọi người đi chuẩn bị đi, tối nay đi lấy những vật tư này, mấy ngày này đều không cần phải ra ngoài liều mạng nữa.”
Nghe thấy không cần liều mạng, đôi mắt mọi người trong ký túc xá tỏa sáng, cả đám rời khỏi ký túc xá.
Sau khi mọi người rời đi, Trương Thác và Úc Trí Doãn lần lượt ngồi giường của mỗi người, ánh mắt Úc Trí Doãn tùy ý nhìn về phía trước, hạ giọng nói: “Đại nhân, kế tiếp nên làm thế nào bây giờ?”
Môi Trương Thác khẽ nhúc nhích, câu trả lời nhanh chóng truyền vào trong tai Úc Trí Doãn: “Đường đã mở, ông Dương kia không muốn đi.”
“Ông ta chắc chắn không muốn đi.”
Úc Trí Doãn cười lạnh một tiếng: “Ông †a nói rằng ông ta là viện trưởng của học viện Lôi Cực, mà lúc này là học viện Thiên Vũ muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành, trong chuyện này còn có Kiếm Cốc tham dự, sau khi ông ta ra ngoài, sao dám để lộ thân phận của mình. Ở nơi này, miệng ông ta nói có thể dân mọi người rời đi, nhưng ở nơi này ông ta là vua một cõi, mỗi ngày đều có phụ nữ hưởng thụ, sau khi rời khỏi nơi này, ông ta thậm chí không bằng một cường đạo.”
“Cho nên chúng ta phải ép buộc ông ta.” Trương Thác trả lời: “Tối nay khi ông ra ngoài, nghĩ biện pháp dẫn một số con rối trở về, trong hầm trú ẩn này tuyệt đối có người của Kiếm Gốc, tôi không thể trực tiếp xảy ra xung đột với ông Dương này.”