Úc Trí Doãn gật đầu, vừa định trả lời thì đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, đôi mắt ông ta sửng sốt: “Đại nhân, ý của ngài là, hai Chí Tôn của Kiếm Cốc…”
“Tôi không thể bị lộ.” Trương Thác chỉ nói năm chữ này, ý trả lời đã rất rõ ràng.
Úc Trí Doãn há to miệng theo bản năng, tuy lúc trước ông ta có một chút phỏng đoán, nhưng bây giờ chính tai nghe thấy chuyện này xong, vẫn cảm thấy có chút không thể tin được.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Trương Thác vấn nằm ở trên giường, không có bất cứ động tĩnh nào.
Mà cửa chỗ ký túc xá của Trương Thác, thỉnh thoảng sẽ truyền tới tiếng bước chân, có quy luật nhất định, rõ ràng là ông Dương sắp xếp người giám sát Trương Thác, bên Từ Trọng Vinh chắc chăn cũng có người trông chừng.
Đến ban đêm, đám người Úc Trí Doãn rời đi, trong ký túc xá chỉ còn mình Trương Thác, mà ban ngày thỉnh thoảng ở cửa sẽ truyền tới tiếng bước chân, lúc này đã lâu không xuất hiện.
Trương Thác năm trên giường trong ký túc xá hơi nheo mắt lại, theo kinh nghiệm nhiều năm của anh, ông Dương kia, chỉ sợ đã có sát tâm.
Trương Thác nhắm mắt lại, giả bộ ngủ say. Một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua, khi ba tiếng trôi qua, đã là đêm khuya, trong phòng khách còn tiếng cười của đám phụ nữ xinh đẹp. Lúc này ở cửa phòng ký túc xá Trương Thác ở, bị người nhẹ nhàng đẩy ra, tiếng bước chân rất nhẹ truyền vào trong tai Trương Thác.
Tiếng bước chân này rất chậm, chậm rãi tới gân chỗ Trương Thác, linh khí mỏng manh dao động, lan tràn ra không khí.
Trương Thác nhắm mắt nằm ở trên giường có thể cảm nhận được rõ, khí mang này tỏa ra từ trên đỉnh đầu mình, chậm rãi trở nên sắc bén.
Chỉ trong giây lát, khí mang này xông thẳng tới giữa trán Trương Thác.
Chỉ trong nháy mắt Trương Thác mở to mắt, gương mặt Ngô sư tỷ và Triệu sư huynh xuất hiện trong tầm mắt của Trương Thác.
Khi thấy Trương Thác mở to mắt, trên mặt Ngô sư tỷ và Triệu sư huynh lập tức lộ ra vẻ kinh hoảng, khí mang đã ngưng tụ xong lập tức tản mất, hai người bọn họ biết rất rõ, người trước mặt là cao thủ Ngưng Khí đỉnh phong, nếu đánh lén, hai bọn họ còn có chút dũng khí, nhưng ứng phó chính diện, hai người bọn họ biết rất rõ, mình căn bản không có bất cứ phần thắng nào.
Thậm chí nếu không phải ông Dương sắp xếp, hai bọn họ ngay cả đánh lén cũng không dám.
Trương Thác làm bộ như không thấy hành động của hai bọn họ, nghi ngờ nói: “Không phải là hai người nên ra ngoài tìm vật tư sao?”
“Tôi…” Triệu sư huynh có chút nghẹn lời.
Ngô sư tỷ vừa thấy bộ dạng này của Trương Thác, lập tức lộ ra vẻ mặt tàn nhân: “Hai bọn tôi làm gì, đến lượt anh hỏi sao? Quản tốt bản thân anh là được, biết chưa?”
Sau khi Ngô sư tỷ nói xong, lập tức xoay người lại, cô ta vừa mới xoay người trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Triệu sư huynh cũng nhanh chóng rời đi theo.
Trương Thác cười mỉa trong lòng, ông Dương này đúng là cẩn thận tới cực hạn, sát tâm đã quyết, nhưng phái tới hai người như vậy, chỉ sợ tối nay ông Dương sẽ không ra tay, nhưng ông ta không ra tay, không có nghĩa là mình sẽ không.
Trương Thác đứng dậy, rời khỏi phòng, vừa ra khỏi cửa thì bị hai người giữ ở cửa.
“Làm gì thế? Quay về phòng của anh đi!” Rõ ràng là hai người này tới canh chừng Trương Thác, sau khi thấy Trương Thác ra khỏi cửa thì lập tức quát lớn.
Trương Thác khẽ nhíu mày: “Tôi đi thăm bạn, sao thế, có liên quan gì tới các người?”
“Không thể đi.” Hai người cùng vươn †ay, ngăn Trương Thác lại.
Trương Thác nở nụ cười: “Đúng là buồn cười, khi nào thì hai cảnh giới Hóa Hình cũng dám cản đường của tôi? Các người xứng sao?”
Hai người liếc nhau, một người trong đó nói: “Ông Dương từng dặn dò, anh không thể đi đâu.”