Đôi mắt Trương Thác híp lại: “Đó là đương nhiên, đi, đi tới chỗ tôi, tôi dạy cậu nấu cơm, Ngọc Hà cũng đi cùng đi!”
“Đi một lát đi!” Toàn Cảnh Thiên lau mỡ ở ngoài miệng.
Ngọc Hà mỉm cười với Trương Thác, cùng đi theo sau Trương Thác.
Một tiếng sau, trong chỗ Trương Thác vang lên tiếng rống.
“Ông trời của tôi! Đây mới là đồ ăn! Ăn quá ngon! Anh, tôi yêu anh!”
Tiếng rống này vang lên rõ trong khu nhà, dọa rất nhiều người nhảy dựng lên.
Trương Thác đẩy Toàn Cảnh Thiên dán sát vào người mình ra: “Không dám đâu, ngày mai mở nhà hàng cho cậu!”
Trương Thác mở nhà hàng cho Toàn Cảnh Thiên, không phải đơn thuần là muốn thỏa mãn ham mê ăn uống của Toàn Cảnh Thiên, anh muốn giữ Toàn Cảnh Thiên ở thành Bắc Hà, nơi này cần Khống Linh tới áp trận, nhiệm vụ này giao cho Toàn Cảnh Thiên tốt hơn, loại người có thể nhận sợ thì không ra tay, có khả năng sẽ có tác dụng kỳ lạ.
“Anh, tôi yêu anh chết mất!” Toàn Cảnh Thiên lau mỡ trên miệng, liều mạng dán sát vào mặt Trương Thác.
“Cút!”
Sáng sớm ngày hôm sau, thành Bắc Hà, một khách sạn khai trương, khách sạn tên là khách sạn Cảnh Thiên.
Tuy là một ngày trước mới làm ra quyết định, nhưng Hoàng Trạch Minh ở thành Bắc Hà có mạng lưới quan hệ, địa điểm và người, gần như chỉ trong mấy tiếng đã sắp xếp xong mọi thứ.
Toàn Cảnh Thiên một đêm không ngủ, cùng Trương Thác học tập tài nấu nướng, Toàn Cảnh Thiên là con hàng ham ăn, ở phương diện nấu ăn thực sự có chút thiên phú, cả đêm đã học xong ba mươi phần trăm bản lĩnh của Trương Thác.
Tuy chỉ có ba mươi phần trăm, nhưng có thể treo đầu bếp ở nơi này lên đánh, còn dùng những nguyên liệu Trương Thác đặc biệt điều chế xong, ngoại trừ một số hương vị trên chỉ tiết nhỏ không thể so được với Trương Thác ra, người bình thường ăn vào sẽ không cảm thấy khác biệt quá lớn.
Sau khi khách sạn khai trương, Toàn Cảnh Thiên làm ông chủ kiêm phụ bếp. Ngày đầu tiên khai trương, Hoàng Trạch Minh sắp xếp không ít người tới cổ vũ, cũng không tuyên bố với bên ngoài đây là sản nghiệp của Đảo Quang Minh, mọi người vốn ôm nể mặt Hoàng Trạch Minh mà đến, sau khi ăn đồ ăn ở nơi này nhao nhao bị bắt lấy dạ dày.
Ngày hôm sau, Hoàng Trạch Minh không thông báo nhiều người tới cổ vũ, người một ngày trước tới tự động tiến tới.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, người trong khách sạn Cảnh Thiên càng ngày càng nhiều. Đến ngày thứ năm, ngoài cửa khách sạn Cảnh Thiên xếp hàng dài, khiến người ta châm chọc chính là, một khách sạn to như vậy, tốc độ mang đồ ăn lên lại chậm như thế. Nhưng thay vào đó mùi hương thực sự quá tuyệt vời, người tới đây ăn cơm, cho tới bây giờ đều chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy, sau khi rời khỏi nơi này xong, lại ăn đồ ăn ở nơi khác giống như ăn sáp. Cho nên cho dù xếp thành hàng dài, bọn họ vẫn có thể đợi.
Chủ của khách sạn Uyển Thanh có địa vị nhất định ở thành Bắc Hà, gần đây khi thành Bắc Hà phồn hoa nhất, bởi vì không có cường đạo quấy nhiễu, thương nhân ở các nơi thường lui tới, trực tiếp kéo kinh tế thành Bắc Hà lên, mức độ kinh tế của nhân dân cũng được nâng cao, tiêu phí cũng lên cao theo.
Việc làm ăn ở khách sạn Uyển Thanh, cũng mỗi ngày một tốt hơn, điều này khiến mỗi ngày chủ của khách sạn Uyển Thanh cười không khép miệng được.
Nhưng mà mấy ngày gần đây, tâm trạng của Nghiêm Lăng Hách không được tốt, thành Bắc Hà vẫn phồn hoa như cũ, thương nhân tới lui không ngừng, nhưng việc kinh doanh của khách sạn Uyển Thanh càng ngày càng kém, mọi chuyện đều vì khách sạn Cảnh Thiên mới khai trương mấy ngày.
Phải biết rằng khách sạn Uyển Thanh ở đây, phí tổn mỗi ngày đều khiến người ta không thể tưởng tượng được, không kiếm tiền thì là hao tổn. Lúc trước khi cường đạo hoành hành, khách sạn Uyển Thanh miễn cưỡng duy trì, gần đây kinh doanh chuyển biến tốt đẹp, khiến Nghiêm Lăng Hách cảm thấy có hi vọng kiếm tiền. Nhưng lúc này mới mấy ngày, khách không có thì không nói, kinh doanh còn không bằng lúc trước, mỗi ngày đều ở trạng thái hao tổn, nếu tiếp tục như vậy, cùng lắm hai tháng, khách sạn Uyển Thanh sẽ phải đóng cửa.