Loại chuyện này xảy ra, khiến Nghiêm Lăng Hách đứng ngồi không yên, ông ta lập tức phái người đi thăm dò lai lịch của khách sạn Cảnh Thiên, kết quả đều không nghe ngóng được gì.
Khi Hoàng Trạch Minh làm việc, vì đảm bảo tính thần bí của Đảo Quang Minh, tin tức dư thừa không để lộ một chút nào, chỉ nói ông chủ của khách sạn Cảnh Thiên là một người ở bên ngoài tới đầu tư.
Trong phòng họp cấp cao của khách sạn Uyển Thanh.
Nghiêm Lăng Hách nghe thuộc hạ báo cáo, im lặng rất lâu mới mở miệng nói: “Nếu chỉ là một thương nhân từ bên ngoài tới mà nói, tôi cho rằng cần ra oai một chút, người ngoài tới không cúi đầu trước núi, cho dù thế nào cũng không thể nói nổi.
Những lời này của Nghiêm Lăng Hách vừa vang lên, đám người ở phía dưới lập tức hiểu rõ.
Khách sạn Uyển Thanh có thể làm lớn như vậy, dù ít dù nhiều sau lưng cũng có bối cảnh gì đó.
Một người im lặng đứng dậy, đi sắp xếp nhân viên.
Sau bếp khách sạn Cảnh Thiên có mười mấy đầu bếp, bận rộn tới khí thế ngất trời, rõ ràng là tốc độ ra đồ ăn không chậm, nhưng tốc độ mang đồ ăn ra chậm chỉ có một, đó chính là vì có mập mạp ngồi sau cửa bếp, mỗi khi ra mười món, năm món bị tên mập này ăn mất.
“Món này hơi nhiều, món này hơi ít, món này cắt hơi dày, món này không được.”
Mập mạp vừa ăn, vừa làm đánh giá.
Ngoài cửa khách sạn có hàng dài người đang xếp hàng.
Một nhóm gần trăm người đi nhanh tới, đội ngũ trăm người này mặc cùng một bộ đồ đen, rất hung hãn, đi thẳng vào trong khách sạn.
Một người đang dùng máy truyền tin, đột nhiên bị người ở phía sau đụng vào một cái, không ngẩng đầu lên đã mắng: “Không có mắt à, không biết…”
Trong quá trình mắng, người này cùng ngẩng đầu, khi thấy đội ngũ trăm người, lập tức câm miệng lại không dám nói gì nữa.
Đội ngũ trăm người nghênh ngang đi vào trong khách sạn Cảnh Thiên.
Một bàn người đang ngồi bên cạnh đợi thức ăn lên, kết quả đồ ăn còn chưa bưng lên, cái bàn đã bị người ta hất đi mất.
“Ông chủ khách sạn đâu? Ông chủ đâu?”
Trong đội ngũ trăm người, thủ lĩnh trực tiếp tỏa ra khí của mình, bày ra thực lực Phú Thần trung kỳ của mình.
Người bị ném bàn vừa định trở mặt, kết quả vừa thấy thực lực Phú Thần trung kỳ, lập tức câm miệng lại, không dám nói lời nào.
Quản lý khách sạn lập tức đi ra: “Các vị, gây chuyện như vậy không được đâu”
“Gây chuyện? Gọi ông chủ của các người ra đây!” Cường giả Phú Thần trung kỳ thủ lĩnh kêu lớn.
Ngọc Hà đang ở đại sảnh nhìn thấy cảnh này, lập tức sải bước đi tới: “Sao lại thế này?”
“Ồ” Cường giả Phú Thần thủ lĩnh nhìn thấy Ngọc Hà, đôi mắt lập tức đánh giá Ngọc Hà.
Tuy bộ dạng Ngọc Hà không phải rất đẹp, nhưng khí chất trên người rất hấp dẫn người khác.
Cho dù Ngọc Hà nhìn đời chưa sâu, nhưng có thể nhìn ra được đám người này tới đây gây chuyện.
“Cô bé, cô là bà chủ của khách sạn này sao? Không biết quy củ ở đây à?” Cường giả Phú Thần kia đi tới trước mặt Ngọc Hà: “Chỉ cần là người tới thành Bắc Hà, đều phải bái đỉnh núi, hình như các người quên mất trình tự này rồi?”
Ngọc Hà nhìn đối phương, mỉm cười: “Đợi đấy, tôi gọi chồng sắp cưới của tôi ra nói chuyện với các người”
Ngọc Hà xoay người, mấy phút sau cơ thể mập mạp của Toàn Cảnh Thiên xuất hiện ở đại sảnh.
Nhìn thấy đội ngũ trăm người, Toàn Cảnh Thiên lộ ra nụ cười: “Các anh có chuyện gì sao? Đây là muốn bao hết cơm à?”
Nhìn cơ thể mập mạp của Toàn Cảnh Thiên, cường giả Phú Thần thủ lĩnh khinh thường: “Người nào tới bao hết cơm của cậu, ông đây hỏi cậu, cậu bái đỉnh núi chưa?”