Con Rể Quyền Quý

Chương 2636



Chương 2636:

Sao Toàn Cảnh Thiên không nhìn ra được Hứa Minh Hải muốn rút lui, anh ta hét to một tiếng: “Tên giặc kia, con mẹ nó tới làm ra vẻ xong còn muốn chạy? Ở lại cho anh mập!”

Con rồng kia há to miệng, cắn nuốt Hứa Minh Hải, hai Anh Linh tấn công, Hứa Minh Hải ngay cả ý nghĩ chống cự đều không có, bị một kích đánh bay ra xa mấy chục mét, máu tươi chảy lênh láng.

Nhìn Hứa Minh Hải hoàn toàn bị nghiền áp, đội ngũ hai nghìn người do Nghiêm Lăng Hách dẫn tới cùng cúi thấp đầu, không còn bộ dạng tự tin kiêu ngạo như trước, ngay cả Chí Tôn thủ lĩnh đều bị ngược chảy máu, mình lấy đâu ra vốn để tự tin?

Đám người quan sát chiến đấu, tất cả đều mở miệng hoan hô, bọn họ sớm đã bị đồ ăn ở khách sạn Cảnh Thiên nắm lấy dạ dày, tất nhiên là đứng bên phía khách sạn Cảnh Thiên.

Hai người Toàn Cảnh Thiên và Ngọc Hà bình thường không tức giận, chỉ khi nào ra tay, nhất là Toàn Cảnh Thiên sẽ ra tay rất tàn nhẫn, đánh người hạ ba đường thì không nói, một khi nắm lấy cơ hội, căn bản không cho người ta cơ hội th ở dốc, liên tục tấn công không ngừng nghỉ Hứa Minh Hải.

“Đại Uy Thiên Long! Thế tôn địa tàng, Bát Nhã chư Phật, Bát Nhã ba ma không!”

“Chỉ dựa vào chút tài mọn này của anh, cũng dám múa rìu qua mắt thợ, Đại Uy Thiên Long!”

Con rồng cao trăm mét kia giống như vô cùng vô tận, ở dưới khống chế của Toàn Cảnh Thiên không ngừng xuất hiện trong không trung, không nói uy lực như thế nào, thanh thế tuyệt đối rất lớn.

Hứa Minh Hải lấy một địch hai, liên tục trúng chiêu, máu tươi chảy lênh láng.

“Đảo Quang Minh, các người thực sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?” Hứa Minh Hải hét to một tiếng.

“Tên giặc kia, là các người làm ra vẻ với anh mập này trước, có gan đừng chạy!” Toàn Cảnh Thiên mở miệng, miệng phun ra hương thơm, phun ra toàn bộ “cách dùng từ văn minh” anh ta học được từ Triệu Chính Khải.

Có thể nói Triệu Chính Khải là ông tổ của giới tiện, Toàn Cảnh Thiên ở cùng ông ta mấy ngày, cũng học được hai phần bản lĩnh, chỉ có hai phần bản lĩnh, đã mắng Hứa Minh Hải ngực bị đè nén, chỉ cảm thấy thở gấp không cãi lại được. Tất cả mọi người là Chí Tôn, người nào ở bên ngoài không phải chục nghìn người cúng bái, rốt cuộc bộ dạng như thổ phỉ đường phố này là nháo loại nào?

“Nào, đừng chạy, để anh mập gõ cho anh một cái!” Toàn Cảnh Thiên hợp thể với Anh Linh, giơ cao giáng ma xử đánh về phía Hứa Minh Hải.

Thấy Toàn Cảnh Thiên một bộ muốn liều mạng, Hứa Minh Hải không để ý tới thể diện nữa, lúc trước còn làm bộ làm tịch phản kích lại một chút, bây giờ trực tiếp từ bỏ phản kích, quay đầu bỏ chạy, chỉ trong giây lát đã biến mất khỏi phạm vi tâm mắt của mọi người.

“Tôi nhổ vào!” Vẻ mặt Toàn Cảnh Thiên khinh thường: “Chỉ có mấy cân mấy lượng như thế, còn làm ra vẻ với anh mập?

Bà xã, đi, dẹp đường hồi phủ ăn bữa sáng!”

Con rồng ở trên bầu trời biến mất, hư ảnh phía sau Toàn Cảnh Thiên cũng tiêu tán hoàn toàn, anh ta và Ngọc Hà lần lượt vào cửa khách sạn, Ngọc Hà vội vàng chạy tới quầy lễ tân của khách sạn tính sổ sách, mà mập mạp thì cười tới mức híp cả mắt: “Các vị, ăn cơm mời vào bên trong, lập tức mở bếp ngay!”

Toàn Cảnh Thiên chuyển đổi qua lại giữa người làm ăn và chiến sĩ.

Hứa Minh Hải Nghiêm Lăng Hách dẫn theo hai nghìn người, trong quá trình Hứa Minh Hải chạy trốn, cũng đã lặng lẽ rời đi.

Đám người ở khách sạn Cảnh Thiên, nhìn trên mặt tràn ngập nụ cười, nhưng trong lòng đối với thực lực của Đảo Quang Minh lại có nhận thức mới, mập mạp này nhìn qua có vẻ hèn hạ đê tiện, thực ra là một Chí Tôn. Bà chủ nhìn bình thường khách sáo với khách, cũng là một Chí Tôn, Đảo Quang Minh này, rốt cuộc là thế lực thần tiên như thế nào? Rốt cuộc là tổ chức thế nào, mới có thể nuôi dưỡng ra một đám cường giả như vậy?

Cường đại của Đảo Quang Minh, không thể phỏng đoán!

Vì chuyện xảy xa trước cửa khách sạn Cảnh Thiên, dưới phụ trợ của Bách Hiểu Lâu, uy thế của Đảo Quang Minh lại tăng cao một lần nữa.

Hiện giờ đối với người ở thành Bắc Hà mà nói, Đảo Quang Minh đã có chút vô địch không thể xâm phạm được.