Hai chữ trên tờ giấy này, được dùng bút màu đỏ viết, hạ bút rất sâu.
Lâm Ngữ Lam nhướng mày.
Người phụ nữ nói: “Người này, ánh mắt cậu ta khi nhìn bất cứ người nào, trong mắt đều mang theo sát ý, nhất là khi nhìn mỗi một Chí Tôn, tôi có thể cảm nhận được rõ, cậu ta đang đánh giá con mồi, càng là người cường đại, cậu ta càng có hứng thú. Mỗi lần cậu ta ra tay, đều ôm một lòng muốn giết, tôi dám chắc chắn, hôm nay nếu cậu ta đề xuất ý kiến, có một người không đồng ý, cậu ta sẽ thực sự ra tay. Chuyện này cũng nói lên, thực lực của cậu ta mạnh tới mức đáng sợ, nếu không có tự tin nhất định, sao cậu ta dám tùy tiện nổi lên sát tâm, Nhưng khiến tôi ngoài ý muốn chính là, khi cậu ta nhìn về phía tướng quân, trong mắt không có một chút sát ý nào, lời nói của cậu ta vẫn luôn nhằm vào cô, nhưng trong lòng giống như không có địch ý gì với tướng quân.”
Lâm Ngữ Lam mỉm cười: “Có khả năng anh ta thực sự muốn bắt tôi về làm áp trại phu nhân”
Sau khi Lâm Ngữ Lam nói xong, lại lật xem một tờ, nhưng là giấy trắng.
“Đến bây giờ, tôi mới chỉ thu thập được tới đây, tôi còn cần một chút thời gian” Người phụ nữ giải thích.
“Không cần nữa” Lâm Ngữ Lam khép văn kiện lại: “Trương Ức Thùy chỉ là một lính hầu của Đảo Quang Minh, chúng ta không cần nhìn chằm chằm anh ta như vậy, đừng quên nhiệm vụ lần này”
“Đã rõ” Người phụ nữ gật đầu.
“Đi xuống đi, gọi sĩ quan phụ tá Chu vào, tôi có chuyện muốn dặn dò cô ấy”
Đêm đã khuya, thành Ác Nhân từ trong hỗn loạn lúc trước ổn định lại, quá trình này vô cùng nhanh, bởi vì ở trong thành Ác Nhân, đã quen với khả năng xảy ra báo thù bất cứ lúc nào.
Đám người Trương Thác ở lại khách sạn, chỉ có hai gian phòng ở tầng cao còn sáng đèn, một gian phòng thì mỏng manh, lóe lên bất định, một gian khác thì sáng ngời.
Mãi đến khi trời sáng, Trương Thác đi từ trong khách sạn ra, về phân bố thế lực cơ bản ở thành Ác Nhân, Hoàng Trạch Minh đã chia cho Trương Thác, chuyện hôm nay Trương Thác cần phải làm, chính là giãm lên thế lực lớn nhỏ ở thành Ác Nhân một lần, cho bọn họ biết, từ giờ trở đi người nào mới là trùm ở thành Ác Nhân!
Trong phủ thành chủ ở thành Ác Nhân.
Thủy Ngọc Trân, Đan Kiệt, Hồng Thư, Tôn Minh, Hải Vũ, cùng với Nhậm Giai Kỳ, sáu người này là hệ thống cao nhất ở thành Ác Nhân, lúc này toàn bộ tập trung ở trong phủ thành chủ, từng tin tức truyền tới máy truyền tin của bọn họ.
“Trương Ức Thùy vừa mới đập sòng bạc ở thành đông, nói muốn điều tra hung thủ, người ngăn cản cậu ta đều bị cậu ta phế đi!”
“Trương Ức Thùy lại đến thành nam, tốc độ của cậu ta rất nhanh, có lẽ tới chỗ ông bảy điều tra”
“Đã đến chỗ ông bảy, tất cả kinh doanh của ông bảy đều bị Trương Thác dọn dẹp, mấy cửa hàng ca cơ đều bị Trương Thác niêm phong, nói trước khi điều tra ra hung thủ thì không cho mở.
“Con trai của ông bảy mở miệng chống đối Trương Ức Thùy, đầu bị treo trên tầng cao nhất, ông bảy đã hoàn toàn ngất đi, được đưa vào bệnh viện”
“Trương Ức Thùy lại đến thành tây!”
“Cậu ta đây là muốn trong vòng một ngày quét hết thế lực toàn thành!”
“Trương Ức Thùy mới đi, người của Lâm Ngữ Lam lập tức đuổi qua, lấy danh nghĩa điều tra hung thủ, lại tra xét một lần.
Bây giờ mỗi thế lực lớn bi thương oán giận, hi vọng chúng ta ra mặt!”
Sáu người ở trong phủ thành chủ, nhận được tin tức khác nhau, sắc mặt mỗi người đều vô cùng khó coi.
Thành Ác Nhân tồn tại đến nay, đã tự thành một hệ thống, vãn luôn bình an vô sự, không ai phá rối. Nhưng từ hôm nay trở đi, mọi thứ đều bị phá hoàn toàn, sản nghiệp toàn thành Ác Nhân đều chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.