“Trương Ức Thùy này, đâu phải điều tra hung thủ! Rõ ràng là muốn gây phiền phức ở thành Ác Nhân chúng ta!” Thành chủ Thủy Ngọc Trân tức giận nói.
“Thì tính sao?” Vẻ mặt Chí Tôn Hải Vũ âm trầm: “Nếu không phải trong đám các người có người ôm ý xấu, sao có thể cho Trương Ức Thùy cơ hội này. Hay là nói đi, rốt cuộc là ai phái người? Các người biết rồi đấy, Hải Vũ tôi không quan tâm đứa con trai kia, nhưng chuyện này, dù sao các người cũng phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, đúng không.”
“Hải Vũ, đừng kích động” Hồng Thư mở miệng: “Chuyện bây giờ, rất có khả năng là do Trương Ức Thùy tự biên tự diễn ra tiết mục, chúng ta đừng nên rối loạn đầu trận tuyến thì hơn”
“Tự biên tự diễn sao?” Tôn Minh cười mỉa: “Tôi không nhận ra Trương Ức Thùy tự biên tự diễn, tối qua, hai tử tù kia xuất hiện đúng lúc như vậy, Thủy Ngọc Trân, bà không định giải thích một chút sao?”
Thành chủ Thủy Ngọc Trân sửng sốt một lát, sau đó nói: “Tôn Minh, ông có ý gì, chẳng lẽ ông cho rằng là tôi sắp xếp người ra tay với Hải Việt sao? Hai tử tù kia, không phải tất cả mọi người đồng ý giá họa cho Lâm Ngữ Lam, tôi mới sắp xếp người đưa tới sao?”
Đan Kiệt mở miệng: “Muốn tôi nói, rốt cuộc chuyện này là sao đây, nội chúng ta rất rõ ràng, còn bên Trương Ức Thùy kia, lát nữa tùy tiện ném kẻ chết thay qua đó, dập tắt lửa đi, chúng ta cũng cùng bàn bạc chuyện bảo vật ở trấn Lôi Cực”
Nhắc tới hai chữ bảo vật, đề tài lập tức trở nên sắc bén, hiện giờ bọn họ không dám bày tỏ bất mãn với Trương Thác vì có nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn hơn một chút, chính là có liên quan tới bảo vật mà Trương Thác nhắc tới hôm qua, mỗi người đều động lòng với bảo vật kia.
Mấy Chí Tôn của thành Ác Nhân, dù ít dù nhiều đều có một số con đường tin tức. Tối hôm qua bọn họ đều thông qua con đường của mình, chứng thực chuyện bảo vật kia thực sự †ồn tại, nhưng bọn họ không biết rõ lắm, bọn họ chỉ biết rằng bên ngoài đồn, chuyện ở trấn Lôi Cực có liên quan tới Đảo Quang Minh, nhận định Trương Thác biết càng nhiều hơn.
Trương Thác cũng là chơi tin tức sai, chuyển những tin tức gây bất lợi cho Đảo Quang Minh lúc trước thành tự tin của Đảo Quang Minh.
Nhậm Giai Kỳ mở miệng: “Thực ra rốt cuộc hung thủ là ai, tôi nghĩ trong lòng mọi người đều có phỏng đoán, nhưng mà không mở miệng nói chuyện này, vĩnh viễn sẽ có ngăn cách, nói đi”
Nhậm Giai Kỳ vừa mới nói xong, gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía Thủy Ngọc Trân.
“Các người đây là có ý gì?” Sắc mặt Thủy Ngọc Trân thay đổi: “Chẳng lẽ các người thực sự cảm thấy là tôi giết Hải Việt?
Các người không khỏi có chút quá coi thường Thủy Ngọc Trân tôi rồi!”
“Thành chủ Thủy Ngọc Trân, từ các phương diện mà nói, đối với bà mà nói, hãm hại Lâm Ngữ Lam và Trương Ức Thùy là kết quả tốt nhất, bà cũng sẽ đạt được lợi ích lớn nhất, không phải sao?” Đan Kiệt nói.
“Thủy Ngọc Trân tôi còn chưa tới mức dùng loại thủ đoạn này” Thủy Ngọc Trân nói: “Người không phải tôi giết”
“Được, nếu thành chủ Thủy Ngọc Trân không nguyện ý thừa nhận, vậy chúng ta tiếp tục chống đỡ, tôi nghĩ Trương Ức Thùy sẽ sớm bắt được một hung thủ, khiến thành Ác Nhân chịu tổn thất lớn như vậy, đến lúc đó Hồng Thư tôi là người đầu tiên không vừa ý!”
“Tôn Minh tôi cũng vậy”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Nếu không ai nguyện ý nói, vậy thì mặc kệ Trương Ức Thùy tiếp tục làm như vậy, nhìn xem đến cuối cùng, người nào không chịu nổi trước!”
Mỗi Chí Tôn rời khỏi phủ thành chủ, bây giờ loại tụ họp nhỏ này đều tan rã trong không vui, giữa mấy Chí Tôn đã sinh ra ngăn cách.
Mà lúc này, Trương Thác đang trên đường đi khuấy đảo sân bãi.