Trương Thác đạp cánh cửa sang quý có giá trị cao ra một lỗ thủng.
“Nói! Có phải hung thủ ẩn nấp ở trước người anh hay không!” Trương Thác đạp một người nhỏ giọng mở miệng bất mãn ngã xuống đất.
Chỉ mới hai ngày, ba chữ Trương Ức Thùy này hung danh hiển hách ở thành Ác Nhân, nghiễm nhiên trở thành kẻ ác nhất trong thành Ác Nhân!
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, Trương Thác vẫn tiến hành càn quét của anh như cũ, chỉ cần là nơi khai trương chỗ ăn chơi, tất nhiên là Trương Thác sẽ tới đập bể. Đến ngày thứ năm, thành Ác Nhân đã không có bất cứ nơi ăn chơi nào dám khai trương, những người giáo mặt mở miệng bất mãn đều trở thành người chết.
Thủy Ngọc Trân triệu tập năm Chí Tôn, lại họp, muốn làm rõ rốt cuộc hung thủ là ai, vẫn không có ai thừa nhận như trước.
Chí Tôn Hải Vũ là người tức giận đầu tiên: “Được, nếu không nguyện ý nói, vậy thì đừng nói, xem người nào có thể chịu được tiếp, cứ để mặc Trương Ức Thùy đập phá như vậy đi!”
Chí Tôn Hải Vũ nổi giận đùng đùng rời đi.
Thủy Ngọc Trân nhìn về phía bốn người còn lại: “Các vị, bây giờ Hải Vũ đã đi, tôi nghĩ các vị có thể nói rồi”
“Thủy Ngọc Trân, Đan Kiệt đã nói rất rõ ràng, chuyện này không phải tôi làm”
“Cũng không phải tôi” Hồng Thư mở miệng.
“Tôi khinh thường động vào tiểu bối” Tôn Minh nói.
“Lại càng không phải là tôi” Nhậm Giai Kỳ cũng nói.
Những người này nói xong, tất cả đều nhìn Thủy Ngọc Trân.
Thủy Ngọc Trân cười mỉa một tiếng: “Xem ra các người vẫn nhận định chuyện này là do tôi làm, được thôi, nếu tất cả mọi người không nguyện ý giải quyết chuyện này, thì chịu đựng tiếp đi, tiễn khách!”
Thủy Ngọc Trân vẫy tay.
Trong một căn phòng ở khách sạn, Lâm Ngữ Lam nhìn báo cáo do sĩ quan phụ tá Chu đưa tới, cười nói: “Thành Ác Nhân này đúng là duy trì bình thản, mấy ngày trôi qua bọn họ tổn thất như vậy, chỉ nhìn thôi đều khiến người ta run sợ, thực sự không biết bọn họ còn có thể chống đỡ được bao lâu”
“Tướng quân, tôi có chút không rõ lắm” Vẻ mặt sĩ quan phụ tá Chu nghỉ ngờ: “Mỗi ngày Trương Ức Thùy này đều đi đập phá như thế, mục đích của anh ta là gì?”
“Rất đơn giản” Lâm Ngữ Lam đặt văn kiện trước mặt bàn: “Thế lực lớn nhỏ ở thành Ác Nhân bám dưới mỗi Chí Tôn, đơn giản là muốn tìm chỗ dựa vững chắc mà thôi. Mà bây giờ hành động của Trương Ức Thùy nói cho bọn họ, chỗ dựa bọn họ tìm căn bản không đáng tin cậy, nếu bây giờ đổi cô thành bọn họ, cô cần phải nhanh chóng làm gì?”
Đôi mắt sĩ quan phụ tá Chu sáng lên: “Tìm chỗ dựa vững chắc mới!”
“Không sai” Lâm Ngữ Lam gật đầu: “Vậy cô cho rằng, chỗ dựa vững chắc mới của bọn họ, lựa chọn tốt nhất sẽ là gì?”
Sĩ quan phụ tá Chu thoáng suy nghĩ một lát, sau đó lộ vẻ hưng phấn: “Là chúng ta!”
Nghĩ tới đáp án này, không khỏi khiến sĩ quan phụ tá Chu hưng phấn. Nếu bọn họ có thể được các thế lực lớn nhỏ coi là chỗ dựa vững chắc, một khi như vậy, chỉ cần giải quyết năm Chí Tôn, bọn họ có thể tiếp quản thành Ác Nhân, đây tuyệt đối là công lớn!
Năm Chí Tôn của thành Ác Nhân, tuy nghe có vẻ không kém Hoành Sơn Thất Thái Bảo, nhưng trên thực lực cá nhân, năm Chí Tôn của thành Ác Nhân hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Hoành Sơn Thất Thái Bảo. Nếu chủ thành Vạn Sơn thực sự tàn nhẫn, năm Chí Tôn ở thành Ác Nhân đã không chiếm được thứ tốt!
Lâm Ngữ Lam chú ý tới hưng phấn trên mặt sĩ quan phụ tá Chu xong, trên mặt lộ vẻ thất vọng lắc đầu: “Tuy nói chúng ta là lựa chọn tốt nhất của bọn họ, nhưng cô cảm thấy Trương Ức Thùy nguyện ý làm giá y cho chúng ta sao? Hãy đợi xem, hai ngày này anh ta sẽ nghĩ biện pháp đuổi chúng ta ra khỏi thành Ác Nhân, những thế lực này, sẽ hợp nhất với Đảo Quang Minh của anh ta!”
Sĩ quan phụ tá Chu thoáng sửng sốt: “Anh ta đuổi chúng †a? Anh ta lấy gì đuổi chúng ta?”