Lâm Ngữ Lam thất bại bỏ chạy, tướng sĩ dưới tay Lâm Ngữ Lam cũng đều rời khỏi thành Ác Nhân, thanh thế lớn tiến đến, xám xịt rời đi, nữ Chiến Thần xuất hiện, giống như đặc biệt tạo một nửa thế cho Đảo Quang Minh.
Mà trên thực tế, chuyện này giống như là mục đích Lâm Ngữ Lam tiến tới lần này, cô chính là lợi dụng thân phận của mình, vội tới tạo thế cho Trương Thác!
Hiện giờ Đảo Quang Minh cần một trận lửa, hoàn toàn dẫn đốt!
Lúc này Thủy Ngọc Trân và năm Chí Tôn ở thành Ác Nhân không có một ai dám đứng ra, nữ Chiến Thần đều bị Trương Ức Thùy đánh bại. Đảo Quang Minh đột nhiên xuất hiện chín Chí Tôn, ai biết Đảo Quang Minh âm thầm ẩn nấp làm cái gì?
Bây giờ đâu có người nào dám đứng ra động vào rủi ro Đảo Quang Minh, hơn nữa bây giờ mấy Chí Tôn ở trong thành Ác Nhân đã sinh ra ngăn cách, bởi vì không ai nguyện ý thừa nhận giết Hải Việt, khiến trong lòng mọi người đều kìm nén một hơi.
Tình hình ở thành Ác Nhân, rơi vào trong giằng co.
Trên đường từ thành Ác Nhân trở về chủ thành, Lâm Ngữ Lam ngồi trên một chiếc xe xa hoa để nghỉ ngơi, sĩ quan phụ tá Chu rót một cốc nước ấm cho Lâm Ngữ Lam, nhìn gương mặt hơi trắng bệch của Lâm Ngữ Lam, cô ta oán hận: “Lần này, đúng là tiện nghi cho tên Trương Ức Thùy kia! Hải Việt đột nhiên tử vong, khiến thành Ác Nhân rơi vào trong hỗn loạn, khiến mấy Chí Tôn không hợp nhau, nếu không nơi này đâu có chuyện của Trương Ức Thùy”
Lâm Ngữ Lam khẽ lắc đầu: “Cô không khỏi quá coi thường Trương Ức Thùy rồi. Nói đơn giản một chút, cô cho rằng Hải Việt chết là do ai làm?”
Sĩ quan phụ tá Chu không chút suy nghĩ đáp: “Thủy Ngọc Trân! Thủy Ngọc Trân có bối cảnh học viện, nhưng cho tới nay, ở thành Ác Nhân bà ta luôn bị năm Chí Tôn còn lại chèn ép, bây giờ Trương Ức Thùy và tướng quân cùng tới thành Ác Nhân, Thủy Ngọc Trân giết Hải Việt làm rối, chỉ cần Trương Ức Thùy và tướng quân có xung đột với Hải Vũ, như vậy tình hình ở thành Ác Nhân sẽ được tẩy trừ lần nữa”
Lâm Ngữ Lam bưng cốc nước lên, nhẹ nhàng thổi một ngụm: “Cô khinh địch có thể nghĩ như vậy, cô cho rằng Thủy Ngọc Trân không nghĩ tới sao? Ở thành Ác Nhân, người nào cũng có khả năng ra tay với Hải Việt, chỉ riêng Thủy Ngọc Trân không thể!”
Sĩ quan phụ tá Chu nhíu mày, mấy phút sau vẫn không nghĩ ra đáp án.
Lâm Ngữ Lam cười nói: “Tình hình rất loạn, nếu Trương Ức Thùy chỉ có chút thông minh mà nói, phương pháp giải quyết của anh ta sẽ là tùy tiện giết một Chí Tôn lập uy. Nhưng anh ta không làm như vậy, nói lên anh ta không phải kẻ ngốc, mà có biện pháp càng tốt hơn. Anh ta sẽ đốt thân phận hung thủ về phía chúng ta, khiến cho đám Chí Tôn ở thành Ác Nhân đứng về một phía, cùng đối kháng xua đuổi chúng ta. Mà trong quá trình đứng về một phía này, Trương Ức Thùy lấy được một số quyền chủ động. Kết quả, hai loại phương pháp này, anh ta đều không chọn”
Sĩ quan phụ tá Chu cảm thấy không hiểu: “Tướng quân, tôi vẫn không rõ lắm”
“Thực ra không có gì không rõ” Lâm Ngữ Lam uống một ngụm nước, để cái cốc xuống: “Trương Ức Thùy càng có dã tâm hơn tôi tưởng tượng, anh ta khiến tình hình duy trì hỗn loạn, chậm rãi tiếp nhận thành Ác Nhân. Chuyện anh ta làm, không phải là chiếm quyền chủ đạo ở thành Ác Nhân, mà là quyền nắm giữ thành Ác Nhân!”
“Tướng quân, tôi có một câu hỏi”
“Nói “Nếu Trương Ức Thùy làm chuyện quá lời quá đáng, vậy người giết Hải Việt thiếu kiên nhãn, trực tiếp lộ diện, vậy hành vi việc làm của Trương Ức Thùy, không phải hoàn toàn ngâm nước nóng sao?”
“Không đâu” Lâm Ngữ Lam khế lắc đầu.
“Không đâu sao?” Sĩ quan phụ tá Chu càng thêm nghi ngờ.
“Cho nên tôi mới hỏi cô, cô cảm thấy là ai giết Hải Việt”
Lâm Ngữ Lam dùng tư thế thoải mái dựa vào ghế ngồi.
Sĩ quan phụ tá Chu lập tức kịp phản ứng: “Là Trương Ức Thùy!”
Lâm Ngữ Lam gật đầu, lại lắc đầu: “Là anh ta, cũng không phải anh ta, cuối cùng tôi vẫn chưa hiểu rõ anh ta lắm…”