Lâm Ngữ Lam hơi nhắm mắt, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần tiếc nuối. Cô vốn cho rằng bây giờ mình đã có thể hoàn toàn đuổi kịp bước chân của Trương Thác, có lẽ bắt đầu từ khi rời khỏi thành Ác Nhân, Lâm Ngữ Lam mới phát hiện, bước chân người đàn ông của mình, cho dù mình làm thế nào cũng khó đuổi kịp. Hành vi việc làm của anh, phong cách làm việc của anh, khiến người ta căn bản không đoán ra.
Bây giờ nghĩ đáp án như vậy, vẫn là vì trước khi Lâm Ngữ Lam rời đi, Trương Thác nói cho cô một câu.
“Bà xã à, quyền thế có thể khiến rất nhiều người điên cuồng, đối mặt với quyền thế, rất nhiều người sẽ đánh mất lý trí, lão hổ cũng có khả năng ăn thịt con, anh hi họng em vẫn là em trước đây.”
Cũng một câu này, khiến Lâm Ngữ Lam hoàn toàn thấy rõ hình thức ở thành Ác Nhân.
Ngay ở bên ngoài khách sạn của Trương Thác, một người mặc áo choàng, diện mạo ẩn giấu dưới áo choàng, người này nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
“Vào đi” Giọng nói của Trương Thác truyền từ trong phòng ra.
Sau khi Trương Thác mở miệng, người ngoài cửa đẩy cửa tiến vào, sau đó cẩn thận đi tới trước mặt Trương Thác, cung kính đứng ở đằng đó.
“Được rồi, ở đây không có người khác, còn che đậy thần bí như vậy” Trương Thác vẫy tay: “Bày ra động tác giết Hải Việt xong, không người nào có thể phát hiện ra ông”
Sau khi người tới nghe thấy thế, thì kéo mũ áo choàng ra, để lộ ra gương mặt chính là Chí Tôn Hải Vũ!
“Ngồi đi” Trương Thác vẫy tay.
Hải Vũ gật đầu ngồi xuống.
“Nói một chút đi, tình hình hiện giờ thế nào?” Trương Thác mở miệng.
Hải Vũ trả lời: “Hiện giờ mấy Chí Tôn ở trong thành, tất cả đều vì Hải Việt chết mà sinh ra ngăn cách, không một ai tin tưởng đối phương, tình hình vô cùng hỗn loạn, đúng là thời cơ tốt nhân dịp hư mà vào”
Khi Hải Vũ nói ba chữ “Hải Việt chết”, cảm xúc hoàn toàn không có một chút dao động nào, giống như Hải Việt chết không có một chút quan hệ nào với ông ta.
Trương Thác lắc đầu: “Bây giờ còn chưa phải lúc, tôi cần ông làm thêm một trận lửa, cần lấy ông mở đao.”
Hải Vũ không chút do dự hỏi: “Lấy người nào?”
“Thủy Ngọc Trân!” Trong đôi mắt của Trương Thác lóe lên tàn nhãn: “Thủy Ngọc Trân có bối cảnh học viện, phải lấy bà ta khai đao, bà ta chết đi, mấy Chí Tôn trong thành Ác Nhân đều không thoát khỏi liên quan, hiện giờ bọn họ khó có thể lựa chọn, tôi cần ép bọn họ”
“Được” Hải Vũ gật đầu: “Tôi đợi tin tức của cậu, khi nào ra tay cậu nói cho tôi biết”
“Ba ngày sau đi” Trương Thác mở miệng: “Ba ngày này, tôi sẽ sắp xếp người tới tiếp nhận mỗi thế lực, bắt đầu như tăm ăn lên từ cơ sở, lại ra tay với bọn họ”
“Đã rõ”
“Được rồi, ông rời đi trước đi” Trương Thác vẫy tay.
“Được” Hải Vũ cung kính đứng dậy.
Hải Vũ vừa mới đi được nửa đường, bị Trương Thác gọi lại.
“Đúng rồi”
Hải Vũ dừng bước xoay người lại: “Cậu nói đi”
“Khi tôi hợp nhất mỗi thế lực lớn trong thành Ác Nhân, ông cần phối hợp, quá trình này tôi cần giết một nửa người của ông” Vẻ mặt Trương Thác bình tĩnh, giọng điệu không nóng không lạnh, giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
Hải Vũ ngẩn ra, sau đó lắc đầu: “Một nửa người, có chút nhiều, tôi có thể lấy ra ba nghìn người cho ông”
Trương Thác lắc đầu: “Ba nghìn người quá ít, không đủ lập uy, cần một nửa. So với những thứ ông sắp đạt được, tôi nghĩ như vậy nằm trong phạm vi từ bỏ của ông, không phải sao?”