Hải Vũ hít sâu một hơi, suy nghĩ rất lâu mới gật đầu: “Được, nhưng cậu đừng quên hứa hẹn với tôi, sau khi xong chuyện, thành Ác Nhân, tôi muốn phân chia với Đảo Quang Minh các cậu”
“Tôi đang cười ông quá cấp thấp” Trương Thác lắc đầu: “Chỉ là một thành Ác Nhân, đơn giản là một ván cầu mà thôi, Đảo Quang Minh tôi còn không để vào mắt, đợi mọi chuyện kết thúc, cho ông toàn bộ có là gì, ông nghĩ rằng Đảo Quang Minh tôi đang làm cái gì, hửm?”
Hải Vũ gật đầu: “Tôi biết rồi”
Sau khi Hải Vũ rời đi, Trương Thác đi tới trước cửa sổ sát đất, quan sát thành Ác Nhân này, anh hít sâu một hơi: “Tên đã trên dây, không bắn không được, không biết tình hình như vậy, còn có thể duy trì tiếp bao lâu. Tạo ra thế luôn là tạo ra thế, vãn sẽ có ngày bị vạch trần, nói đến cùng, vẫn là thực lực của mình quá nhỏ bé, nếu như có phần thực lực của Kiếm Bảo Đinh, ở khu Vạn Sơn này có nơi nào mình không thể đi?”
Lúc trước, Kiếm Bảo Đinh để lại ấn tượng cho Trương Thác quá khắc sâu, phần cuồng vọng phát ra từ tận trong lòng, phần cường thế từ sâu trong lòng, khiến người ta rất khó lý giải, ông ta muốn sánh vai với thần linh, kiêu ngạo phi phàm.
Cho dù đứng ở mặt đối lập, Trương Thác đối với Kiếm Bảo Đinh cũng đặc biệt bội phục. Nếu không phải cuối cùng là Tà Thần ra tay, Kiếm Bảo Đinh đã không tới mức chết.
Sắc trời dần tối, Trương Thác vẫn đứng ở cửa sổ, vẻ mặt không có bất cứ biến hóa gì.
Khi một ngày mới bắt đầu, thành Ác Nhân phồn hoa có một loại cảm giác tĩnh mịch, khu ăn chơi từng người đến người đi, lúc này hoàn toàn ngừng kinh doanh. Việc kinh doanh ở thành Ác Nhân cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, tất cả mọi người đang chờ mong ngày Trương Ức Thùy tìm được hung thủ, trong lòng bọn họ thậm chí có chút hận mấy Chí Tôn lúc trước. Không có thực lực, còn muốn vu oan giá họa cho Trương Ức Thùy, trói người của Trương Ức Thùy, kết quả lại chọc giận Trương Ức Thùy, bọn họ phủi mông không quản gì hết, xui xẻo chính là những người này!
Đang lúc mỗi thế lực lớn sầu bi khi nào mới kết thúc tình hình như vậy đây, một sòng bạc đột nhiên khai trương, còn gióng trống khua chiêng, tuyên truyền toàn thành!
“Sòng bạc này không muốn sống nữa sao?”
“Hay là có tiền, không sợ Trương Ức Thùy đập phá!”
“Đây không phải vấn đề có tiền hay không, bây giờ trêu chọc Trương Ức Thùy, chính là kéo mệnh vào trong ấy chứ!”
Tuy sòng bạc khai trương, gióng trống khua chiêng, nhưng không có người nào dám đến, bởi vì bọn họ biết, rất nhanh Trương Ức Thùy sẽ tìm qua.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của cư dân thành Ác Nhân, sòng bạc này mới làm tuyên truyền khai trương chưa tới nửa tiếng, đã có người phát hiện, Trương Ức Thùy đi về phía sòng bạc.
“Xem đi, quả nhiên là Trương Ức Thùy”
“Đúng là muốn chết mài”
“Tôi thấy mấy ngày nay Trương Ức Thùy rảnh rỗi, muốn tìm người khác gây phiền phức, sòng bạc này đúng là nơi tốt nhất!”
Đủ loại giọng nói truyền ra, bọn họ đã đoán trước sòng bạc này sẽ bị Trương Ức Thùy đập nát nhừ, nhưng kết quả khiến bọn họ mở rộng tâm mắt. Trương Ức Thùy đi về phía sòng bạc, nhưng không như bọn họ tưởng tượng, trực tiếp đập sòng bạc nát nhừ, mà mang tới hai lãng hoa, tự mình chúc sòng bạc kinh doanh phát đạt. Kết quả này, khiến cho mỗi thế lực lớn quan sát mắt đều trợn to, đây là tình huống gì thế?
Trương Ức Thùy đổi tính rồi sao?
Trong lúc này, mỗi thế lực lớn đều đã ngồi không yên, nhao nhao tới sòng bạc, liên lạc với ông chủ của sòng bạc, muốn biết rốt cuộc chuyện này là sao đây!