Thủy Ngọc Trân là thành chủ, bây giờ gần như toàn bộ áp lực đều đè lên người bà ta, nhìn cục diện ở thành Ác Nhân dần không khống chế được, bà ta rất sốt ruột.
Lại một đêm trôi qua, một đêm này, cả thành Ác Nhân có tám mươi phần trăm nơi ăn chơi khai trương, cả thành Ác Nhân lại khôi phục phồn hoa như xưa, gần như đi tới từng chỗ ăn chơi, đều có thể nghe thấy có người đang bàn về Trương Ức Thùy. Chẳng qua, từ ban đầu những người này đủ loại không chào đón, đến bây giờ biến thành cung kính. Ở trong miệng rất nhiều người, thậm chí còn chủ động gọi Trương đại nhân. Hơn nữa những địa ngục hành giả đeo mặt nạ, càng ngày càng thường xuyên xuất hiện, đến sau nửa đêm, gần như từng chỗ ăn chơi đều có địa ngục hành giả tuần tra. Rất rõ ràng, những nơi địa ngục hành giả tuần tra, đã trở thành địa bàn của Đảo Quang Minh.
Thủy Ngọc Trân ngồi trong phủ thành chủ, nghe tin tức thuộc hạ báo cáo, dòng khí cuồng bạo lan tràn quanh người Thủy Ngọc Trân, đồ đạc bằng gỗ sang quý trong phủ thành chủ đã biến thành mảnh vụn.
“Trương Ức Thùy, cậu ta đúng là quá đáng. Đi nói với năm Chí Tôn còn lại, giải quyết Trương Ức Thùy trước, chúng ta lại ngồi xuống chậm rãi nói về chuyện Hải Việt!”
Cơ thể Thủy Ngọc Trân hóa thành tàn ảnh, biến mất trong phủ thành chủ, đợi khi xuất hiện lân nữa, đã đến trên không phủ thành chủ.
“Trương Ức Thùy, cậu đi ra cho tôi!” Giọng nói của Thủy Ngọc Trân vang dội, ở trong đêm đen này, vang vọng trời đêm thành Ác Nhân.
“Ồ, thành chủ Thủy Ngọc Trân sao? Sao thế, buổi tối muộn không nghỉ ngơi, cũng muốn đi ra tìm việc vui à?” Bóng dáng Trương Thác trôi nổi trên cao.
Thủy Ngọc Trân hít sâu một hơi: “Trương Ức Thùy, cậu đừng giả ngu với tôi nữa, chúng ta đều biết rất rõ đối phương muốn gì! Thành Ác Nhân này, không phải nơi cậu có thể làm bừa, trừ khi cậu có thể không để học viện khu Vạn Sơn vào mắt. Tuy Đảo Quang Minh cậu có mười bốn Chí Tôn, nhưng cậu cho rằng, như vậy đủ sao?”
“Ha ha” Trương Thác cười khẽ một tiếng: “Tôi đã nói sao thành chủ Thủy Ngọc Trân lại có dũng khí nói với tôi những lời này, hóa ra là muốn lấy học viện áp t Thủy Ngọc Trân đứng ở nơi đó, không nói gì, nhưng đôi mắt sắc bén, nhìn thẳng Trương Thác.
“Thành chủ Thủy Ngọc Trân” Đôi mắt Trương Thác nheo lại, đột nhiên hét lên một tiếng: “Tôi ngay cả nữ Chiến Thần đều muốn giết, bà cảm thấy dựa vào bà, có thể uy hiếp được Trương Ức Thùy tôi sao?”
Giọng nói của Trương Ức Thùy vừa mới hạ xuống, một hư ảnh màu đỏ xuất hiện sau lưng Trương Thác, sau đó một tia kiếm quang xông thẳng về phía Thủy Ngọc Trân. Kiếm quang này vô cùng kiên cường, có một loại thế phá trời!
Chiến Linh của Trương Thác, tuy chỉ có thể đánh một chiêu, nhưng một chiêu này đối với người mới vào cảnh giới Khống Linh, đã thuộc cực hạn. Lúc trước ngay cả Kiếm Bảo.
Đỉnh dưới sơ suất, đều bị kiếm quang này chém đứt một lọn tóc, huống chỉ là Thủy Ngọc Trân.
Sắc mặt Thủy Ngọc Trân thay đổi, muốn né tránh, nhưng khi Thủy Ngọc Trân cố gắng né tránh, hai kiếm quang một đen một trắng lần lượt từ các hướng khác nhau, đánh úp về phía Thủy Ngọc Trân.
“Thủy Ngọc Trân, bà nghĩ rằng Trương Ức Thùy tôi là cái gì?
Hai bóng người đen trắng xuất hiện phía sau Thủy Ngọc Trân, ba Chiến Linh cùng tấn công.
Sắc mặt Thủy Ngọc Trân thay đổi, bản thân bà ta đang đánh cược, nhưng bà ta cho rằng, ít nhất Trương Ức Thùy có thể vì thân phận học viện của mình mà thu liễm lại một chút.
Mà lúc này có thể nhìn ra được, Trương Ức Thùy hoàn toàn không có ý thu liễm lại! Thậm chí anh đã sớm chuẩn bị kỹ càng, liên hợp với Chí Tôn trắng đen cùng ra tay.
Thủy Ngọc Trân kêu to một tiếng: “Các người còn đang đợi cái gì, đợi Trương Ức Thùy xưng bá ở thành Ác Nhân sao?”
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trong bóng đêm, gia nhập vào trong chiến trường.
“Là Chí Tôn Hải Vũ!” Trong đám người ở phía dưới quan sát chiến đấu, có người nhận ra bóng người mới xuất hiện.
“Chí Tôn Hải Vũ đã không nhịn được nữa rồi!” Thủ lĩnh của một thế lực đến bây giờ vẫn không chịu thỏa hiệp với Đảo.