Mà thế lực chuẩn siêu cấp, là có đủ yêu cầu thành thế lực siêu cấp, chỉ là có khả năng nội tình sẽ kém một chút. Thế lực chuẩn siêu cấp ở khu Vạn Sơn, vốn chỉ có một, đó chính là Kiếm Cốc, hiện giờ Đảo Quang Minh, là thế lực chuẩn siêu cấp thứ hai quật khởi!
Thậm chí ở trong lòng những người nào đó, Đảo Quang Minh còn đáng sợ hơn Kiếm Cốc thế lực chuẩn siêu cấp lâu năm. Phải biết rằng từ ngày Đảo Quang Minh xuất hiện đến bây giờ, mới chưa tới một tháng. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Đảo Quang Minh đã bày ra thực lực bên trong, đủ khiến người ta giật mình!
Trương Thác đứng ở trong bầu trời, Chiến Linh màu đỏ ở sau lưng biến mất, mà Chiến Linh trắng đen thì bay vút tới ranh giới, cũng biến mất trong đêm đen.
Ánh mắt Trương Thác nhìn phía dưới, sau đó mở miệng: “Đan Kiệt, Tôn Minh, Nhậm Giai Kỳ, Hồng Thư, bốn người đừng đứng ở đó xem diễn trò nữa, mau xuất hiện đi”
Trương Thác vừa dứt lời, bốn bóng người lần lượt xuất hiện từ bốn hướng khác nhau ở thành Ác Nhân, cũng chậm rãi trôi nổi trong bầu trời.
Mà Hải Vũ thì ngoan ngoãn đứng sau lưng Trương Thác, bộ dạng giống như Trương Thác sai đâu sẽ đánh đó.
Trương Thác lần lượt liếc mắt nhìn bốn người một cái, sau đó nói: “Các vị, Thủy Ngọc Trân là thành chủ, vì bản thân mình mà ám hại con trai độc nhất của Chí Tôn Hải Vũ, giết bà ta, không có gì đáng trách. Bây giờ thành Ác Nhân vô chủ, Trương Ức Thùy tôi sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, thành Ác Nhân này tình hình hỗn loạn, cần người tới quản lý. Các vị Chí Tôn là người ở thành Ác Nhân, cư dân trong thành cũng tin tưởng các vị, các vị cảm thấy vị trí thành chủ này, do ai làm thì thích hợp?
Khi Trương Thác nói chuyện, xung quanh lưu chuyển ánh sáng màu tím, ý uy hiếp đó, không cần nói cũng biết.
Chí Tôn Đan Kiệt câm miệng không nói, lặng yên không một tiếng động, ngay ngày đầu tiên ông ta đã ăn thiệt từ chỗ Trương Thác, đã sớm học ngoan.
Mà Chí Tôn Nhậm Giai Kỳ, Chí Tôn Hồng Thư, cùng với Chí Tôn Tôn Minh liếc nhau một cái, sau đó do Chí Tôn Tôn Minh mở miệng: “Về chuyện làm thành chủ, tôi cho rằng còn cần bàn bạc lại, người anh em Trương Ức Thùy, không bằng dành chút thời gian, chúng ta cùng bàn bạc chuyện này, lại làm ra quyết định, như vậy thế nào?”
“Đương nhiên có thể” Trương Thác gật đầu: “Nếu các vị muốn bàn bạc, vậy thì cho các vị thời gian, trong lúc các vị bàn bạc, công việc lớn nhỏ trong thành Ác Nhân này, năng lực của Trương Ức Thùy tôi có hạn, vậy do Chí Tôn Hải Vũ giúp tôi xử lý đi”
“Tôi cho rằng không ổn!” Chí Tôn Hồng Thư mở miệng: “Người anh em Trương Ức Thùy, trong thành Ác Nhân này có vô số thế lực lớn nhỏ, đều do mỗi chúng tôi quản lý một phương. Bây giờ thành chủ Thủy Ngọc Trân chết, trong thành vốn lòng người rất loạn, nếu giao cho mình Chí Tôn Hải Vũ quản lý, chỉ sợ Chí Tôn Hải Vũ có lòng nhưng không có sức”
“Đúng vậy” Chí Tôn Nhậm Giai Kỳ cũng mở miệng: “Tôi cho rằng, chúng ta vẫn nên giống như thường ngày, cùng nhau quản lý thì hơn”
“Tôi đồng ý” Tôn Minh mở miệng.
Bây giờ mọi người nói chuyện, đơn giản là vì tranh giành quyền khống chế ở thành Ác Nhân. Bây giờ nói dễ nghe một chút, tạm quản lý, nhưng tạm quản lý xong sau này muốn lấy về, thì không đơn giản như thế!”
Có thể tu luyện tới Chí Tôn, không có một người ngốc, bọn họ chiếm cứ thành Ác Nhân nhiều năm như vậy, đối với đường ngang ngõ tắt, trong lòng đã sớm biết rõ.
Tôn Minh, Hồng Thư, Nhậm Giai Kỳ đều bày tỏ phản đối.
Ánh mắt Trương Thác nhìn về phía Chí Tôn Đan Kiệt, cười nói: “Chí Tôn Đan Kiệt, ông thì sao? Suy nghĩ thế nào?”
“Tôi không sao cả” Chí Tôn Đan Kiệt lắc đầu: “Tôi chỉ hi vọng toàn bộ thành Ác Nhân đều tốt, còn lại không sao hết”
Cách làm của Đan Kiệt rất trực tiếp, ông ta không muốn đắc tội hai bên, kết quả cho dù người nào quản lý thành Ác Nhân, ông ta không có lợi cũng không có chỗ xấu.