Hiện giờ, tuy Trương Thác có Chiến Linh bên người, nhưng thủ đoạn tấn công vẫn là Diệt Thế Ma Kiếm, chuyện này không thể nghi ngờ.
Diệt Thế Ma Kiếm, là dũng khí Trương Thác dám một mình đối đầu với Hoành Sơn Thất Thái Bảo.
Cư dân ở thành Ác Nhân trơ mắt nhìn Trương Thác bay vút đi, xông thẳng tới chỗ bảy Anh Linh kia.
Trên không ngoài thành, Trương Thác càng tới gần bảy Anh Linh kia, càng có thể cảm nhận được uy thế khủng bố truyền từ trên người Anh Linh tới.
Bảy Anh Linh, độ cao tổng thể đều trên mười mét, mỗi một Anh Linh, đều bày ra thần ý hoàn toàn khác biệt.
Sau khi Trương Thác rời khỏi phạm vi của thành Ác Nhân, thì thấy ở trên đường đứng đầy bóng người, trên người mỗi người đều tỏa ra linh khí cường đại. Những linh khí này dung hợp vào nhau, tạo ra thanh thế lớn, bây giờ Hoành Sơn Thất Thái Bảo tiến đến, không chỉ có bảy người, đây rõ ràng là một đại quân!
Đôi mắt Trương Thác càng ngày càng nghiêm trọng, thế lực của Hoành Sơn Thất Thái Bảo này, mạnh hơn Đảo Quang Minh của mình không ít. Bây giờ tuy Đảo Quang Minh ở thành Bắc Hà và thành trấn còn lại thu nạp một số địa ngục hành giả, nhưng thực lực cao thấp không đều. Có thể lấy ra thanh thế, nhưng sức chiến đấu như thế nào, trong lòng Trương Thác biết rõ, dù sao những địa ngục hành giả này, không giống như ở bề mặt trái đất, mỗi người đều trải qua huấn luyện sàng lọc tàn khốc.
Theo cách bảy Anh Linh này càng ngày càng gần, Trương Thác cũng cảm nhận được áp lực càng lúc càng lớn, hơi thở của anh dần trở nên nặng nề, thần kiếm màu tím trong tay càng ngày càng ngưng thực. Sau lưng Trương Thác không xa, bốn Chí Tôn xuất hiện, trong đó có ba Chiến Linh giả mạo ba Chí Tôn.
Khi Trương Thác cách bảy Chiến Linh này trăm mét, dừng bước lại, kiếm mang trong tay vẫn ngưng tụ như cũ, anh mở miệng nói: “Sớm đã nghe nói tới đại danh của Hoành Sơn Thất Thái Bảo, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên là mạnh mẽ, nhưng dây không phải lý do các người có thể bắt tôi. Nếu như không cho tôi một lời giải thích hợp lý, Trương Ức Thùy tôi đảm bảo, đám người các người không thể rời khỏi nơi này!”
Gió lạnh tự nhiên xuất hiện, khiến nhiệt độ trong trời đất đều đã giảm xuống rất nhiều, đây là Phiêu Tuyết Kiếm Ý!
Trương Thác đã chuẩn bị sẵn ra tay bất cứ lúc nào.
Phiêu Tuyết Kiếm Ý, chính là phóng ra để thị uy.
Trương Thác đã chuẩn bị chiến đấu với Hoành Sơn Thất Thái Bảo bất cứ lúc nào!
Diệt Thế Ma Kiếm trong tay Trương Thác nuốt nhả khí mang, tỏa ra uy thế cường đại.
“Ồ, Đảo Quang Minh, vừa tới đã thị uy sao?” Một giọng nữ vang lên.
“Trương Ức Thùy à Trương Ức Thùy” Lại có một giọng nam truyền đến: “Anh có biết Hoành Sơn Thất Thái Bảo chúng tôi có đánh giá gì về Đảo Quang Minh anh hay không? Thực ra từ lúc nghe tên Đảo Quang Minh của anh, tôi đã muốn nói với anh rồi”
“Hả?” Trương Thác biểu hiện ra bộ dạng cảm thấy hứng thú.
“Đánh giá của tôi đối với Đảo Quang Minh anh chính lài Một tia sáng màu đen từ chân trời xông thẳng tới chỗ Trương Thác, tia sáng đan vào với thần kiếm màu tím trong tay Trương Thác, bám ra ánh sáng rực rỡ, khiến người ta không thấy rõ vị trí của Trương Thác.
Đồng thời, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước người Trương Thác.
“Anh, đánh giá của tôi chính là thật trâu bò, ha ha ha ha!”
Người tới giang hai tay ra, ôm lấy Trương Thác.
Khi Trương Thác nhìn thấy ánh sáng đen kia, một giây sau toàn bộ cảnh giác của anh biến mất, bóng đen kia anh quen. Đối mặt với người tới, Trương Thác cũng giang hai tay ra, cho đối phương một cái ôm.
“Lão đại, ha ha ha, tôi nhớ anh muốn chết!” Người thanh niên ôm Trương Thác hơn hai mươi tuổi, bộ dạng bất cần đời như playboy, không phải Bạch Trình thì là ai.
Sáu bóng người xuất hiện.
“Em nói này lão đại, lâu như vậy không gặp, lúc này vừa mới gặp mặt anh đã bày ra tư thế như vậy, là muốn lấy mạng bọn em sao?” Người da đen Alex cười to nói.