Con Rể Quyền Quý

Chương 2720



CHương 2720

Trương Thác cũng chẳng có một chút lòng đồng cảm nào đối với ông chủ quầy hàng này. Anh treo Trấn Linh bài này bên hông, lúc này mới nhìn về phía Võ Vương, rồi mở miệng nói: “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ sớm tìm đến cơ, kết quả lại cứ cố tình đến vào lúc này, nói thật, tốc độ của anh khiến tôi thất vọng lắm đấy”

“Ha ha” Võ Vương khẽ cười một tiếng: “Có vài chuyện nên mới chậm trễ, mà sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau, nếu bây giờ đã gặp được thì bây giờ nói chuyện cho rõ, không biết tại sao đại nhân của đảo Ánh Sáng và bảy vị đại nhân Hoành Sơn, lại phá hủy khách sạn của tôi? Quả thực cho rằng Võ Vương tôi dễ bắt nạt sao?”

Khi Võ Vương nói chuyện, một đường anh linh hiện ra phía sau anh ta, đó chính là một võ sĩ có râu, tay cầm hai thanh thái đao, trên người không có quần áo, cơ bắp lộ ra, uy phong lãm liệt.

ỞLinh thị náo nhiệt này, một anh linh đột nhiên xuất hiện, lập tức thu hút vô số người vây xem.

Mà đám người Bạch Trình đang ở các hướng khác nhau trong Linh thị, trong nháy mắt anh linh này xuất hiện, bọn họ đều chú ý tới, rồi gần như chạy tới cùng một lúc.

“Vù vù vù vùi”

Tiếng xé gió vang lên, liên tiếp mấy đường anh linh, hiện lên trong Linh thị, tất cả đều thuộc về đám người Bạch Trình.

Ngoại trừ Trương Thác ra, thì chín người Vị Lai đều thả anh linh ra ngoài, đứng đối diện với Võ Vương.

Chín đối một, về mặt số lượng thì Võ Vương đã nằm ở thế hạ phong tuyệt đối.

Anh linh của đám người Bạch Trình đã sớm được người ghi nhớ. Vào thời điểm phá hủy khách sạn ngày hôm nay, tốc độ của bọn họ quá nhanh, nên người khác hoàn toàn không nhìn thấy rõ chiến linh của bọn họ có bộ dáng như thế nào, nhưng giờ lại hiện ra một cách hoàn chỉnh ngay trên con phố này, nên lập tức được người nhận ra.

“Đây là! Đây là anh linh của Hoành Sơn Thất Thái Bảo! Bọn họ vào thành rồi!”

“Hai người đó! Nhìn kìa, là hai ông chủ đã mở khách sạn ở thành Bắc Hà, người của đảo Ánh Sáng, là anh linh của hai người họi”

Lại một hư ảnh màu đỏ nữa hiện ra, người vây xem đều trừng to mắt.

“Trương Ức Thùy! Trương Ức Thùy tới rồi!”

Hiện giờ, uy danh của Trương Ức Thùy đã hoàn toàn vượt qua cả Hoành Sơn Thất Thái Bảo.

Thậm chí ngay cả lực uy hiếp của ba chữ đảo Ánh Sáng này, cũng không lớn bằng Trương Ức Thùy. Tuy rằng người nào cũng biết Trương Ức Thùy chẳng qua chỉ là người phát ngôn cho đảo Ánh Sáng mà thôi.

Nhưng nơi nào có đảo Ánh Sáng, chưa chắc sẽ có sự tồn tại của giết chóc, mà nơi nào có Trương Ức Thùy xuất hiện, thì nhất định sẽ không được thái bình!

Sau khi anh linh đại diện cho Trương Thác xuất hiện, thành chính này chìm vào trong sự hỗn loạn.

Võ Vương nhìn sự xuất hiện của mười anh linh trước mặt, sắc mặt cũng không phát sinh sự thay đổi gì, đây là chuyện mà anh ta đã sớm dự đoán trước được.

Tuy rằng Võ Vương ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng anh ta cũng cực kỳ kiêng dè, dù sao thì không ai có thể không coi mười cường giả Chí Tôn ra gì. Nếu Võ Vương thật sự không để ý thì từ khi tra ra được chuyện phá hủy khách sạn có liên quan đến đám người Trương Ức Thùy, anh ta đã sớm ra mặt đi tìm bọn họ rồi, nhưng anh ta lại không làm thế, điều này chứng minh anh ta cũng đang sợ, anh ta cũng đang đợi, và anh †a cũng đang kiêng dè.

Nếu không phải có Trương Khải Ca tới đây gây sự với Trương Thác, thì Võ Vương vẫn sẽ tiếp tục đợi, đợi một cơ hội hợp lý.

Nhưng hiện giờ Trương Thác lại định ra tay chém Trương Khải Ca, nếu Võ Vương còn không ra mặt, một khi Trương Khải Ca bị chém, cả nhà họ Trương bị hủy, vậy Võ Vương ở thành chính sẽ không còn uy nghiêm nào để nhắc đến nữa, dù sao thì nhà họ Trương cũng chính là cánh tay trái, cánh tay phải hữu lực của anh ta!

Trong thành, mười anh linh xuất hiện đứng đối diện nhau, cảnh tượng này lập tức truyền vào trong tai của các đại thế lực.

Học viện Thiên Vũ và Kiếm Cốc cũng không làm ra bất cứ phản ứng nào.