Trương Thác nhìn Võ Vương trước mặt, mỉm cười và bảo: “Võ Vương, có lỗi thì phải nhận, chịu đòn thì phải nghiêm, người của anh bắt nạt chúng tôi, thì tôi phá hủy một khách sạn của anh, tôi cho rằng việc này cũng không tính là quá đáng gì, anh cảm thấy thế nào?”
Võ Vương mở miệng: “Ha ha, Trương Ức Thùy đại nhân của đảo Ánh Sáng thật biết nói đùa, bây giờ ở khu Vạn Sơn, có ai không biết danh tiếng của Trương Ức Thùy cậu đâu, có ai lại dám bắt nạt Trương Ức Thùy đại nhân cậu chứ?”
“Trình Mặc Hàn, nào, cho đám người Võ Vương từ từ xem chuyện đã xảy ra ngày hôm nay đi” Bạch Trình lên tiếng.
Trình Mặc Hàn gật đầu, chỉ nhìn thấy anh ta thực hiện vài thao tác trên thiết bị liên lạc của mình, ngay sau đó, một chùm tia sáng hiện ra từ trên thiết bị liên lạc của Trình Mặc Hàn, hình thành một hình chiếu ở giữa không trung. Mà nội dung của hình chiếu này hiển nhiên là cảnh tượng mười một người Trương Thác bị quản lý khách sạn chặt chém trong khách sạn ngày hôm nay.
Sau khi hình chiếu này xuất hiện, không chỉ Võ Vương mà người vây xem xung quanh, tất cả đều nhìn thấy rõ ràng bộ dáng ra giá một tỷ rưỡi của quản lý đó, khiến người hận đến ngứa răng thế nào.
Sắc mặt vẫn luôn không thay đổi của Võ Vương trở nên khó coi hơn vài phần, đây quả thực là chuyện đã xảy ra trong khách sạn của anh ta, mà người làm ra hành vi chặt chém khách này cũng đúng thật là người của anh ta. Điều này khiến Võ Vương lập tức rơi vào thế bị động về phương diện lý lẽ.
Người của Võ Vương anh đã bắt chẹt Trương Ức Thùy và Hoành Sơn Thất Thái Bảo, nên người ta phá nát khách sạn của anh, vậy anh còn gì để nói nữa? Anh dám dọa nạt người ta, mà còn trách người ta phá nhà anh sao?
Đương nhiên, đây cũng không phải là nguyên nhân chính khiến sắc mặt của anh ta khó coi, nguyên nhân quan trọng nhất ở đây là Võ Vương nhìn thấy rõ ràng, vậy mà mấy người Hoành Sơn Thất Thái Bảo này đều coi Trương Ức Thùy làm người dẫn đầu. Trước khi bọn họ làm bất cứ chuyện gì, đều sẽ quan sát sắc mặt của Trương Ức Thùy trước. Sau khi anh đồng ý, thì bọn họ mới đi làm! Rốt cuộc giữa Hoành Sơn Thất Thái Bảo và Trương Ức Thùy này có quan hệ gì? Trương Ức Thùy rốt cuộc là một nhân vật thế nào? Còn có cả đảo Ánh Sáng này nữa, lại là một sự tồn tại như thế nào?
Có lời đồn bảo người đứng phía sau Hoành Sơn Thất Thái Bảo chính là thế giới thần thánh, nhưng hiện giờ xem ra, hình như cũng không phải như vậy. Hoành Sơn Thất Thái Bảo cũng cực kỳ có khả năng vốn là người của đảo Ánh Sáng, nhưng nếu là như vậy, vậy đã có chuyện gì xảy ra với trận đại chiến xuyên đêm ở thành Ác Nhân ngày trước đó?
Loại tình thế không rõ ràng này mới là nguyên nhân chính khiến Võ Vương nhíu mày.
Võ Vương nhìn như chuyện gì cũng không hỏi, nhưng suy cho cùng, anh ta cũng là chồng chưa cưới của nữ chiến thần đó. Vợ chưa cưới của mình không chỉ một lần, bị người ngoài nhắc đến loại chuyện như ra ngoài bị bắt về làm áp trại phu nhân. Làm sao Võ Vương có khả năng coi như chẳng có chuyện gì xảy ra được. Thế nhưng, trước đó Trương Ức Thùy đó ở thành chính, cưỡng hôn vợ chưa cưới của Võ Vương ngay trước mặt nhiều người như vậy, cho dù trong lòng anh ta thật sự không hề gì, nhưng ngoài mặt cũng không có khả năng không làm gì hết.
Trong lòng Võ Vương, đã sớm đặt Trương Ức Thùy ở phe đối lập, sớm muộn gì cũng phải chiến một trận, nhưng hiện giờ, sự mạnh mẽ của đối thủ lại vượt qua sức tưởng tượng của anh ta.
“Võ Vương đại nhân” Trương Thác mỉm cười: “Hành động này của anh có phải là đang bắt nạt những người ngoài như chúng tôi không? Đầu tiên người của anh cố ý bắt chẹt chúng tôi, bây giờ vẫn là người của anh nói năng không lễ độ với tôi. Tôi muốn biết rốt cuộc Võ Vương anh đã cho bọn họ sự tự tin thế nào, mới có thể khiến một nhân vật Phú Thần sơ kỳ này tới đây, không coi đảo Ánh Sáng tôi ra gì, không coi Hoành Sơn Thất Thái Bảo ra gì? Cảnh giới Phú Thần bình thường, sẽ tùy tiện chửi bới chúng tôi hay sao, hửm?”
Khi Trương Thác nói đến đây, ánh mắt đột nhiên xoay chuyển, nhìn về phía một người đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt. Người này bị anh nhìn trúng, vô thức rùng mình một cái, lông tơ cả người dựng thẳng lên, về uy danh của Trương Ức Thùy này thì người người đều biết rõ.
Người bị anh nhìn trúng cũng là một cảnh giới Phú Thần.
Trương Thác nhìn đối phương, hỏi: “Cậu sẽ tùy tiện chửi tôi sao?”
Cảnh giới Phú Thần này vừa nghe, sắc mặt liền trắng bệch, hai gối quỳ mọp xuống đất, vội vàng dập đầu: “Tiểu nhân nào dám, tiểu nhân nào dám”