Con Rể Quyền Quý

Chương 2728



Chương 2728

“Không sao cả” Bạch Trình cười lạnh: “Hiện giờ lão đại đã tiếp nhận Anh Linh điện rồi, cùng lắm thì đến lúc đó chúng ta trốn vào trong Hoành Sơn, bọn họ có mạnh đến đâu, cũng có thể mạnh hơn Anh Linh điện được sao? Nếu thực sự không được, thì tiết lộ thân phận bố tôi vậy, ngày đó bố tôi còn chém gió với tôi, nói ông ấy ở tâm Trái Đất vung tay hô một cái, đàn em vô số luôn”

Trương Thác sờ Anh Linh lệnh treo bên hông mình, lên tiếng bảo: “Binh tới thì chặn, nước tới thì ngăn, năm đó gian khổ biết mấy chúng ta còn đi qua được như vậy, hiện giờ thực lực không biết đã mạnh hơn trước kia bao nhiêu, còn có thể sợ bọn họ được chắc?”

“Đúng vậy” Alex cười to một tiếng: “Cùng lắm thì tiếp tục liều mạng vậy, dù sao cũng sớm quen rồi, anh kêu em vẫn luôn phải bình tĩnh, nhưng em vẫn cảm thấy cả người không được thoải mái cho lắm”

Liizach mỉm cười: “Dù sao thì mấy anh em chúng ta cũng ở đây, nên tôi chẳng sợ gì cả”

“Tôi nói này liizach” Vị Lai đảo trắng mắt: “Anh nói anh em, chứ không kèm chị em, có phải không tính cả tôi và chị Nguyệt Thần vào hay không?”

Nguyệt Thần không nói gì, nhưng trong tay cô ta ngưng tụ ra một trường tiên linh khí, rồi quất lên mặt đất, “chát” một tiếng.

Mấy người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều nở nụ cười ăn ý, năm đó, cũng là những người bọn họ liều mạng ra khỏi đảo Ánh Sáng.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Anh, cũng tính cả em và Ngọc Hà nữa đi” Toàn Cảnh Thiên mang vẻ mặt tủi thân.

Bên cạnh có một đám anh em có thể phó thác sau lưng mình cho họ như vậy, chính là nguồn suối tự tin của Trương Thác.

“Được rồi lão đại, đừng nói chuyện phiếm với chúng tôi nữa” Bạch Trình nhìn thiết bị liên lạc trên tay mình: “Đã là giờ này anh nên đi hẹn hò với chị dâu đi, ha ha ha, đừng để lời nói ra lại không làm được, khiến chị dâu một mình đợi cả đêm, tôi đoán nếu như vậy, anh sẽ phải ngày ngày quỳ trước ô cửa kính sát đất giặt quần áo đấy”

Lời nói của anh ta dẫn đến một trận cười vang.

Trương Thác đảo trắng mã đi ra khỏi biệt thự.

Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, đèn của biệt thự bên cạnh đã hoàn toàn tắt ngúm.

Cơ thể của Trương Thác vượt qua hàng rào bảo vệ một cách linh hoạt, anh trèo tới bên cửa sổ của Lâm Ngữ Lam.

Bên trong rất tối, không có ánh đèn, nhưng anh đã sớm biết Lâm Ngữ Lam ở phòng nào.

Trong nháy mắt Trương Thác đẩy cửa sổ định tiến vào, một lưỡi đao sắc bén đã kề lên cổ anh.

Giọng nói của Lâm Ngữ Lam vang lên trong căn phòng mờ tối: “Dáng vẻ cạy cửa sổ của anh rất thành thạo, xem ra trước đây anh đã làm không ít chuyện như vậy rồi nhỉ”

Trương Thác cười lấy lòng: “Bà xã, em hiểu lầm anh rồi”

“Em cũng không hiểu lầm anh đâu” Lâm Ngữ Lam thu lưỡi dao sắc bén lại.

Trong bóng tối, Trương Thác vẫn để ý thấy đôi mắt nhỏ thoáng chút tủi thân của cô gái đó, anh vội vàng giải thích: “Bà xã, anh thật sự không có thói quen cạy cửa sổ mà, tất cả những chuyện anh làm không phải đều vì tìm em hay sao?”

“Tìm em? Tìm em mà anh còn cần dùng đến loại cách cạy cửa sổ này nữa sao? Vậy anh muốn đi tìm ai một cách quang minh chính đại hả?” Lâm Ngữ Lam khoanh hai tay trước ngực, lộ ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ.

“Ha ha” Trương Thác không biết xấu hổ ôm lấy cô: “Bà xã, vậy nếu em muốn anh tới tìm em một cách quang minh chính đại, cũng được thôi.”

“Bỏ đi” Lâm Ngữ Lam trừng mắt nhìn anh một cách hung dữ: “Em cũng không dám tùy tiện tiếp xúc Trương Ức Thùy đại nhân anh, anh…”

Cô còn chưa nói xong thì đã bị một cái miệng chặn lại, phát ra tiếng “ưm ưm ưm”, mười mấy giây sau, cơ thể mềm mại của Lâm Ngữ Lam hơi run lên, lúc này Trương Thác mới buông bàn tay đang ôm cô ra.